.
Chương 191: Ta Không Ăn Đâu
Lúc trước Tiêu Vũ còn có thể bỏ bao bì, nhưng hiện tại hình như người trong đại doanh lưu đày này đã quen với việc Tiêu Vũ lấy ra những thứ kỳ lạ.
Hơn nữa chỉ coi như Tiêu Vũ được ngoại bang giúp đỡ, những thứ này là đồ ngoại bang, vì vậy cũng không tò mò quá lâu. Để ý bao bì này thế nào làm gì, chỉ cần đồ ăn ngon là được!
Lúc các nương nương nhìn thấy Tiêu Vũ lấy ngô tươi ra đều rất bất ngờ. Lúc này tuyết rơi đầy trời, Công chúa lấy những thứ này ở đâu ra! Cũng thật là lợi hại!
Tiêu Vũ căn dặn một câu: “Buổi sáng ăn bún ốc quá dầu mỡ, giữa trưa nấu ngọc mễ, à, chính là ngô.”
Thước Nhi lập tức nói: “Vâng!”
Thước Nhi làm việc không biết mệt, về phần Yến Nhi cũng đi theo giúp đỡ, chẳng bao lâu đã nấu xong một nồi ngô luộc.
Tiêu Vũ cầm một cái lên ăn, bên trong ngô luộc này có mùi vị vốn có của thức ăn, mang theo mùi thơm ngát chỉ riêng lương thực tươi mới, Tiêu Vũ ăn mà không nhịn được than thở một tiếng.
Mấy người Tiêu Vũ ở đây ăn ngô luộc thơm ngọt mọng nước đương nhiên cũng không quên đám thuộc hạ của mình.
Nàng cũng làm một ít cho bọn họ phân chia. Dù sao thứ này có rất nhiều trong không gian, người heo cùng ăn cũng ăn không hết.
Buổi trưa Tiền Xuyên không ăn ngô mà ăn bún ốc, lúc ăn còn bị Tống Kim Ngọc phát hiện.
Tống Kim Ngọc ngạc nhiên kêu lên: “Ta nói này Tiền Xuyên, ngươi đang ăn thứ gì đó? Đây là đồ ăn cho heo sao? Mùi nặng như vậy!”
“Nào, ngươi ăn bắp ngô này của ta đi, đây mới là đồ ăn của người, rất ngon!” Tống Kim Ngọc nói xong thì đưa cho Tiền Xuyên một bắp ngô vàng ươm.
Tiền Xuyên lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu, đây mới là mỹ vị nhân gian, không tin ngươi tới nếm thử nhé?”
Trên mặt Tống Kim Ngọc viết đầy từ chối: “Ta không ăn đâu!”
Nói rồi Tống Kim Ngọc ôm bắp ngô gặm hai miếng. Người ăn thức ăn heo cái gì? Người phải ăn đồ ăn của người.
Sợ là Tống Kim Ngọc cũng không ngờ rằng bây giờ thức ăn của đàn lợn trong không gian của Tiêu Vũ không khác gì với thứ hắn ta ăn...
Đồ Tiền Xuyên ăn hương vị quá sặc lỗ mũi, người chung một lều vải với Tiền Xuyên, kể cả đám người Tống Kim Ngọc Quỷ Mặt Đen Liễu Sơn đều có chút không nhịn được nữa.
Cuối cùng vẫn là Hắc Phong không thể nhịn tiếp, không thể nào đuổi Tiền Xuyên đi thì chính là gia nhập! Hơn nữa lúc trước Công chúa cũng ăn thứ này. Hắn ta khẳng định chính là thứ này!
Sáng hôm nay lúc hai người là hắn ta và Tiểu Lâm Tử đi ngang qua lều lớn của Công chúa đã ngửi thấy mùi hương khiến người ta nhất thời kích động giống hệt như vậy.
Thân là thuộc hạ trung thành nhất của Công chúa, sao hắn ta có thể để một mình Công chúa chịu khổ như vậy? Hơn nữa Tiền Xuyên cũng bắt đầu chịu khổ với Công chúa rồi, hắn ta cũng phải gia nhập!
Vì vậy Hắc Phong lập tức hỏi xin Tiền Xuyên một hộp. Đúng vậy, Tiền Xuyên mang theo rất nhiều hộp bún ốc trở về.
Hắc Phong học theo dáng vẻ của Tiền Xuyên, nấu bún ốc tự sôi.
“Thứ này cũng thần kỳ quá rồi, vậy mà có thể tự nóng lên!” Hắc Phong sợ hãi than.
Tống Kim Ngọc nghe thấy còn có thứ mới lạ như vậy thì lập tức bu lại, bắt đầu nghiên cứu.
Không bao lâu sau, mọi người đã mỗi người cầm một hộp bún ốc. Nếu như không thể đuổi người đi, vậy thì gia nhập đi!
Chờ sau khi mọi người nấu bún ốc xong, mấy người cùng nhau ngồi xổm, cùng nhau đếm số: Ba, hai... một! Ngoại trừ Tiền Xuyên, những người khác ôm vẻ mặt thấy chết không sờn bắt đầu ăn.
“Á! Thối quá!”
“Không đúng, rất thơm...”
Đó là cảm giác gì, chính là ngửi thì thấy rất thối, nhưng bắt đầu ăn lại có thể khiến đầu lưỡi người ta thơm đến mức mất cảm giác!
“Tiền Xuyên, ngươi thật đúng là không có chút thành ý nào, có đồ tốt như vậy, sao tới bây giờ ngươi mới lấy ra cho bọn ta ăn!” Tống Kim Ngọc lên án.
Tiền Xuyên tỏ vẻ vô tội: “Cái này ta lấy từ chỗ Công chúa đấy.”
Tất cả mọi người đắm chìm trong chuyện bún ốc rất ngon, chỉ có Hắc Phong có chút bi thương.
Lúc trước hắn ta còn tưởng rằng Công chúa là khổ trước cái khổ của thiên hạ*, vì vậy bản thân đi ăn đồ không ngon.
Đột nhiên bây giờ phát hiện chân tướng nên có chút mất mát. Có điều việc này không thay đổi được lòng trung thành của hắn ta đối với Công chúa!
(*Biến tấu từ câu “Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ”.)