Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 193 - Chương 193: Xuất Phát Thôi

. Chương 193: Xuất Phát Thôi
Như vậy một mình Tiêu Vũ có thể gánh vác toàn bộ sức lao động của đại doanh lưu đày rồi.

Tiêu Vũ một đường dọn tuyết, làm một hơi chừng năm mươi dặm mới cưỡi ngựa trở về.

Đây là dọn tuyết, vì trọng lượng của tuyết rất nhẹ, hơn nữa tuyết rơi dưới đất cũng không có gì khác biệt với lương thực mà Tiêu Vũ thu trong kho lương thực, thậm chí lúc thu lương thực Tiêu Vũ còn phải lục soát cẩn thận hơn một chút, vì vậy nàng mới có thể làm nhiều như vậy.

Nếu là đất cát đá các thứ, ngay cả một phần hai mươi của những thứ này Tiêu Vũ cũng không làm được. Lúc trước khi thu điền trang Tiêu Vũ cũng không thoải mái như vậy.

Sau khi Tiêu Vũ trở về thì đi tìm Tiểu Lâm Tử: “Hình như ta nghe thấy bên kia có động tĩnh gì đó, ngươi đi xem thử đi.”

Sở dĩ tìm Tiểu Lâm Tử là vì hắn ta dễ lừa, giọng nói còn lớn.

Quả nhiên không bao lâu sau Tiểu Lâm Tử đã trở nên hưng phấn: “Các ngươi mau nhìn kìa! Ở đây có một con đường!”

“Có lẽ là người khác dọn ra! Chúng ta thừa dịp vẫn chưa bao phủ con đường này mau đi đi!” Tiểu Lâm Tử kéo cổ họng la hét.

Đám người Vạn Hổ lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Chờ Vạn Hổ thức giấc thì tình huống dễ giải quyết rồi.

Sau khi Vạn Hổ nhìn thấy con đường phía trước thì tinh thần đã hoàn toàn tỉnh táo: “Mọi người dậy đi! Xuất phát thôi!”

Tống Kim Ngọc vẻ mặt không vui từ trong lều vải thò đầu ra: “Đêm hôm khuya khoắt mà xuất phát sao?”

Vạn Hổ nghiêm mặt: “Không đi chẳng lẽ chờ bị tuyết nhốt ở đây đến chết trước không thấy thôn sau không thấy quán hả?”

Tống Kim Ngọc nhìn tuyết lớn bay lả tả, cũng thỏa hiệp.

Vạn Hổ có chút đau đầu chạy tới lều lớn của Tiêu Vũ. Đây chính là vị khó giải quyết nhất ở chỗ này...

Cũng không biết vị này có bằng lòng đêm hôm khuya khoắt xuất phát hay không, lỡ như Tiêu Vũ gây chuyện thì rất khó đối phó.

Ai ngờ Vạn Hổ mới tiến tới bên cạnh lều của Tiêu Vũ đã thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, tinh thần vô cùng phấn chấn khom lưng ra khỏi lều lớn.

Tiêu Vũ không ngờ rằng Vạn Hổ ở đây, lúc ra ngoài vô cùng hoảng sợ, không nhịn được hỏi: “Ngươi lén la lén lút ở chỗ này làm gì?”

Không phải là nghe lén đấy chứ?

Vạn Hổ mặt không thay đổi nói: “Công chúa, ta tới nhắc nhở ngươi nên xuất phát rồi.”

Sở dĩ Vạn Hổ lo Tiêu Vũ gây sự là vì hắn ta đã phát hiện đại đa số những người này đều nghe lời Tiêu Vũ.

Nếu Tiêu Vũ không muốn đi, hơn phân nửa là hắn ta cũng không khống chế được mọi người.

Bây giờ Vạn Hổ chỉ muốn dỗ dành vị cô nãi nãi này nhanh chóng ngoan ngoãn đi lưu đày. Hắn ta chỉ cần phụng lệnh đưa Tiêu Vũ đến Ninh Nam thì chuyện còn lại không liên quan gì tới hắn ta nữa.

Tiêu Vũ nhìn xung quanh, thấy mọi người trong đại doanh lưu đày lề mề không muốn nhúc nhích.

Trời lạnh còn là đêm hôm khuya khoắt, không có ai bằng lòng khởi hành. Vì vậy Tiêu Vũ vung tay hô lên: “Cả nhà! Xuất phát thôi!”

Không có gì khiến người ta nhiệt huyết sôi trào hơn một tiếng cả nhà này của Tiêu Vũ.

Nhìn xem, lá ngọc cành vàng như Công chúa vậy mà lại coi bọn họ thành người một nhà! Thân là người nhà của Công chúa, chịu khổ một chút vì Công chúa thì đáng là gì?

Theo một tiếng cả nhà này của Tiêu Vũ, mọi người như mở nhân hai tốc độ, động tác lập tức trở nên nhanh nhẹn.

Sau khi mọi người ra ngoài mới phát hiện lời nói vừa rồi của Tiểu Lâm Tử không ngoa, quả thật con đường đi về phía trước đã được người khác dọn sạch. Ngựa có thể đi, người cũng có thể đi, đi cực kỳ nhẹ nhàng.

Hắc Phong không nhịn được cảm thán: “Cũng không biết là người nào, vậy mà nửa đêm dọn tuyết, thế không phải là thuận tiện cho chúng ta hay sao? Đây đúng là một người rất tốt!”

Lúc này Tiểu Lâm Tử lại loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng: “Thống lĩnh đại nhân, ngươi nói xem... người dọn tuyết này đi đâu rồi? Ta thấy dọn tuyết quy mô lớn như vậy không giống như là do sức người làm ra, không phải là có quỷ đấy chứ?”

Hiện tại Hắc Phong không nghe được nhất chính là chữ quỷ này, hắn ta cau mày nói: “Được rồi, đừng nói lung tung! Người đọc sách không nói chuyện yêu... yêu ma quỷ quái.”

Hắn ta không có văn hóa gì, câu này vẫn là nghe được lúc nghe Dung Phi nương nương giảng bài.

Mọi người một đường đi về phía trước, đi đến nơi tuyết đọng chưa được dọn dẹp thì mới ngừng lại.

Có điều tuyết đọng bên này không nhiều như chỗ lúc trước mọi người ở.
Bình Luận (0)
Comment