.
Chương 196: Tô Nương Nương Biết Công Phu Từ Lúc Nào Vậy
Dựa vào thực lực của những người này, nếu gặp phải những người khác, cho dù là gặp phải thủ quân Thương Ngô cũng không phải không thể đánh một trận, nhưng gặp phải dám người Tiêu Vũ thì sao?
Lúc này Thượng Sơn Hổ đã chạy thẳng tới chỗ Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương.
Tiêu Vũ nghiêng đầu nhìn Tô Lệ Nương hỏi: “Ngươi sợ không?”
Tô Lệ Nương lắc đầu đáp: “Không sợ.”
Lúc tên Thượng Sơn Hổ kia xông lên, Tiêu Vũ tung một cước đã đá Thượng Sơn Hổ tới lảo đảo.
Còn không đợi Thượng Sơn Hổ hồi phục tinh thần, Tiêu Vũ đã lấy bình chữa cháy ra. Thứ này cho dù bên trong không còn bột dập lửa gì nữa thì cũng rất cứng.
Tiêu Vũ thoáng cái đập xuống, tên Thượng Sơn Hổ kia lập tức kêu thảm một tiếng, bị thương không nhẹ.
Nhưng suy cho cùng Thượng Sơn Hổ cũng không phải loại người bình thường, Tiêu Vũ cho là mình đập một phát thì nhất định có thể đập cho gã ta không thể tự lo liệu cuộc sống, không ngờ rằng sau cơn đau ngắn ngủi, Thượng Sơn Hổ vậy mà từ dưới đất bò dậy, chạy thẳng tới chỗ Tô Lệ Nương.
Coi như gã ta đã nghĩ thông rồi, quả hồng phải tìm quả mềm mà bóp.
Tiêu Vũ có thể đưa Tô Lệ Nương ra ngoài xem náo nhiệt thì cho thấy nàng có đủ tự tin khống chế được tình hình.
Lúc này Tiêu Vũ muốn tung thêm một cước nữa đạp ngã gã ta, không ngờ rằng đột nhiên Tô Lệ Nương cử động.
Động tác của nàng ấy cực kỳ đẹp, nhưng trong cái đẹp lại mang theo vài phần sát khí, một cái kéo đâm thẳng vào ngực của Thượng Sơn Hổ.
Tiêu Vũ thấy cảnh tượng như vậy thì đi tới che chở Tô Lệ Nương sau lưng, hỏi: “Tô nương nương biết công phu từ lúc nào vậy?”
Tô Lệ Nương nói: “Lúc trước ta ở trong gánh hát tạp kỹ, vốn biết một chút quyền cước, có điều sau này vào cung, lâu quá nên không quen tay nữa.”
Nói đến đây, Tô Lệ Nương lập tức bảo: “Mấy ngày gần đây may nhờ Liễu Giáo đầu chỉ dạy ta.”
Quả thật gần đây Tiêu Vũ nhìn thấy Tô Lệ Nương khoa tay múa chân mỗi ngày, nàng còn tưởng rằng Tô Lệ Nương đang luyện nhảy thêm, không ngờ rằng là học công phu.
Có điều đối với Tiêu Vũ, nhìn thấy người bên cạnh mình nỗ lực tiến tới, Tiêu Vũ vẫn rất ủng hộ.
Dù sao tuy rằng nàng lợi hại nhưng cũng không biết thuật phân thân, khó tránh khỏi sẽ có lúc sơ sẩy.
Đến lúc đó, nếu như Tô Lệ Nương có thể tự bảo vệ mình một chút, nàng cũng có thể yên tâm đôi phần.
Ánh mắt của Tô Lệ Nương trở nên kiên định: “Ta phải học cách bảo vệ mình, còn phải bảo vệ phế vật chỉ biết đọc sách Giang Cẩm Dung kia.”
Tiêu Vũ: “...” Lệ Phi nương nương thật đúng là không lúc nào quên châm chọc Dung Phi nương nương một phát.
Đương nhiên, trong lòng Dung Phi Tô Lệ Nương cũng là phế vật không có gì ngoài dung mạo.
Đối với tranh đấu ngây thơ giữa hai người kia, Tiêu Vũ biết cũng chỉ muốn cười. Bởi vì hai người kia giống như bạn bè cạnh tranh nhiều hơn, châm chọc lẫn nhau, sau đó cùng nhau tiến bộ.
Ví dụ như Dung Phi cảm thấy Tô Lệ Nương xinh đẹp thì sẽ cố gắng trở nên đẹp hơn chứ không phải nghĩ cách khiến Tô Lệ Nương biến thành một người quái dị.
Tên Thượng Sơn Hổ kia muốn tấn công lần nữa, Tiêu Vũ tung ra một cước, đạp thẳng lên cái kéo vừa rồi Tô Lệ Nương đâm.
Sức của Tiêu Vũ không nhỏ, một cước này giáng xuống, cây kéo kia đã đâm tới tận gốc vào ngực Thượng Sơn Hổ.
Nhìn vị trí này, mặc dù cách trái tim người một khoảng cách nhất định nhưng đúng là bị thương không nhẹ, bởi vì gã ta đã ôm ngực, thất tha thất thểu lùi về sau.
Tên Huyết Ưng kia híp mắt nhìn Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương, dường như không ngờ rằng hai nữ nhân này khó đối phó như vậy.
Vẻ mặt của Huyết Ưng dần dần trở nên nham hiểm.
Tay gã ta khẽ nhúc nhích, đã có mấy tia sáng bạc bay vụt tới. Trong ánh sáng bạc kia mang theo từng đốm màu xanh đen, vừa nhìn đã biết bên trên tẩm kịch độc.
Tô Lệ Nương hơi sửng sốt, muốn xông tới trước mặt Tiêu Vũ bảo vệ nàng.
Tiêu Vũ thấy thế thì hơi suy nghĩ, ám khí bị nàng thu vào không gian trong nháy mắt.
Ám khi vào tới không gian thì đã bị Tiêu Vũ phá tan lực đạo. Nàng lại chuyển ám khí ra ngoài.
Sau một phen thao tác như vậy, ám khí kia rơi thẳng đứng xuống đất. Toàn bộ quá trình, tốc độ nhanh đến mức người bên ngoài cũng không kịp phát hiện.
Sau lưng Tô Lệ Nương đối diện với ám khí, cả người bảo vệ Tiêu Vũ: “Công chúa! Đi mau!”
Tiếp theo Tô Lệ Nương nhìn Tiêu Vũ, mở miệng nói:”Công chúa, nếu ta chết, chờ sau này ngươi về triều, nhất định phải chôn cất ta cùng một chỗ với bệ hạ.”
Tiêu Vũ hỏi: “Sao ngươi lại cản ám khí cho ta?”