Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 205 - Chương 205: Ngươi Nói Cái Gì

. Chương 205: Ngươi Nói Cái Gì
Đến lúc đó, Ngụy Ngọc Lâm không thể phản bội nàng, bởi vì trả giá càng nhiều thì lúc phản bội cũng tổn thất càng nhiều. Để bản thân không phải tổn thất nhiều hơn, vậy không ai sẽ phản bội.

Thiết Sơn ở một bên nghe thấy Ngụy Ngọc Lâm nói như vậy thì cả người đều không ổn. Công tử điên rồi sao? Đòi nợ đã nói đâu, sao cuối cùng còn phải bỏ tiền?

Lúc này Tiêu Vũ rất nghi ngờ nhìn Ngụy Ngọc Lâm. Không phải nàng chưa từng tới Ngụy Vương phủ, Ngụy Ngọc Lâm có tiền sao? Lời này không phải là đang khoác lác đây chứ?

Nếu Thiết Sơn biết suy nghĩ của Tiêu Vũ thì nhất định sẽ càng thêm cạn lời. Công chúa biết khoác lác nhất vậy mà lại cảm thấy người khác đang khoác lác.

“Chỉ như vậy thôi sao? Ngươi đã nghĩ kỹ rồi chứ, bỏ ra càng nhiều thì báo đáp càng lớn!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.

Ngụy Ngọc Lâm nhìn thiếu nữ tươi đẹp trước mắt, mỉm cười hỏi: “Ám Ảnh lâu thì sao?”

Tiêu Vũ nghe thấy cái tên này thì hơi sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”

“Ám... Ám Ảnh lâu?” Cả người Tiêu Vũ đều kinh hãi.

Ngụy Ngọc Lâm cười bảo: “Tuy rằng Ám Ảnh lâu không thể ra ngoài chinh chiến cho Công chúa, nhưng lại có hệ thống tình báo hoàn chỉnh. Ta nghĩ, có lẽ Công chúa rất thiếu thứ này đúng không?”

Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi có quan hệ thế nào với lâu chủ Ám Ảnh lâu? Có thể đưa ra quyết định này sao?”

Ngụy Ngọc Lâm cười mà không nói.

Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm như vậy thì lập tức có một suy nghĩ đáng sợ: “Ngụy Ngọc Lâm, ngươi đừng nói với ta ngươi chính là lâu chủ Ám Ảnh lâu đấy.”

Thiết Sơn ở bên cạnh nói: “Đương nhiên, việc này còn có thể là giả được sao?”

Lúc nói lời này Thiết Sơn cực kỳ tự hào, cùng lúc đó hắn ta còn quan sát Tiêu Vũ một chút, thầm nghĩ lần này Công chúa phải biết công tử nhà mình không phải dễ lừa rồi chú?

Ánh mắt Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm thoáng cái trở nên nóng bỏng: “Thì ra là Ngụy huynh, lúc trước tiểu muội có mắt như mù, không giao lưu tình cảm với Ngụy huynh thật tốt là lỗi của tiểu muội.”

Tiêu Vũ co được dãn được.

Mặc dù nàng có không gian nhưng nếu muốn phát triển thế lực của mình một cách nhanh chóng thì vẫn còn thiếu rất nhiều.

Chỉ nói về hệ thống tình báo này, nàng thật sự thiếu thứ đó!

Nếu có được Ám Ảnh lâu, vậy chính là nàng như được thần trợ giúp, giống như mọc thêm cánh! Toàn bộ tin tức của Đại Ninh triều nàng đều có thể biết rõ ràng.

Mắt thấy Ngụy Ngọc Lâm trong miệng Tiêu Vũ từ thọc gậy bánh xe biến thành Ngụy huynh, Dung Phi và Tô Lệ Nương ở bên cạnh đều nhìn tới ngây người.

Dung Phi nghĩ, nếu lúc trước mình có da mặt này của Tiêu Vũ thì sẽ được sủng ái bao nhiêu?

Về phần Tô Lệ Nương lại không nhịn được nghĩ, công phu của nàng ấy vẫn là tu luyện chưa đủ sâu! Đây đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, núi cao còn có núi khác cao hơn!

“Ngụy huynh, ngươi bằng lòng dùng Ám Ảnh lâu cung cấp tin tức cho ta, vậy sau này ngươi chính là cổ đông lớn của ta. Ngươi hãy chờ xem, đợi ngày ta lấy lại được giang sơn, ta sẽ đưa ngươi vinh quang trở về Ngụy quốc. Đến lúc đó không ai dám xem thường ngươi nữa! Ta sẽ giúp ngươi xưng đế!” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.

Bây giờ Tiêu Vũ đã thừa nhận ngay từ đầu Ngụy Ngọc Lâm đã không có ác ý với mình.

Lúc trước nàng bị Ngụy Ngọc Lâm mang về Ngụy Vương phủ, Ngụy Ngọc Lâm cũng không hề làm khó nàng. Đương nhiên, nàng đã cứu Ngụy Ngọc Lâm một lần.

Nếu không nhờ có nàng đưa Ngụy Ngọc Lâm từ trong hoàng cung ra thì có lẽ hắn đã gặp xui xẻo rồi. Chỉ là Ngụy Ngọc Lâm lại giúp Thái tử phi và Tiểu Hoàng tôn bỏ trốn, chuyện này Tiêu Vũ cũng luôn ghi nhớ trong lòng.

Có qua có lại như vậy, Tiêu Vũ cảm thấy mình và Ngụy Ngọc Lâm không phải kẻ thù! Nào phải là kẻ thù chứ, đây rõ ràng là người nhà thất lạc đã lâu của nàng mà!

Ngụy Ngọc Lâm cười cười: “Vậy ta yên lặng chờ tin tức tốt của Công chúa. Nếu Công chúa muốn biết tin tức gì chỉ việc phái người đến Nguyệt Thượng lâu ở Thương Ngô nghe ngóng là được. Nếu Công chúa yên tâm, ta cũng có thể để lại người bên cạnh Công chúa.”

Trong lòng Tiêu Vũ đề phòng, ngoài mặt lại không thể hiện ra: “Không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó ta sẽ phái người đi.”

Sau một loạt thao tác mạnh mẽ như hổ của Tiêu Vũ, nàng đã có đối tác ưu tú.

Đợi lúc Ngụy Ngọc Lâm từ trong lều lớn của Tiêu Vũ ra ngoài, Thiết Sơn không nhịn được nói: “Công tử, ngài còn biết mình tên là gì không?”
Bình Luận (0)
Comment