.
Chương 214: Nóc Nhà Biến Mất Rồi
Ngói tốt như vậy để lại cho Tiết Quảng Sơn chính là nàng thất trách!
Sau khi Tiết Quảng Sơn ăn xong thì ngủ say bất tỉnh nhân sự. Thế nhưng ngủ được một lát, ông ta cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua.
Tiết Quảng Sơn ngẩng đầu nhìn lên một cái... phát hiện lọt vào trong tầm mắt là trăng sáng sao thưa, là một thời tiết tốt! Nóc nhà biến mất rồi!
Tiết Quảng Sơn lập tức giật mình một cái, đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Ai có thể nói cho ông ta biết xảy ra chuyện gì rồi không, vì sao ngủ một giấc dậy thì nóc nhà đã không thấy tăm hơi rồi?
Lúc này Tiêu Vũ cũng không nhàn rỗi, nàng đã liên tục lấy đi mấy cái nóc nhà. Trong phòng có khí lạnh ùa vào, tất nhiên rất dễ bị người ta phát hiện điều bất thường rồi.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến hành động của Tiêu Vũ. Lúc có người đi tới thì nàng lập tức trốn vào trong không gian, lúc không có người đi tới... nàng cứ tiếp tục làm.
Đến hôm nay nàng đã không phải Tiêu Vũ bình thường nữa, mà là Nữu Hỗ Lộc thị Tiêu To Gan. Chỉ cần to gan, tất nhiên thu hoạch cũng nhiều!
Tiêu Vũ nhanh chóng cướp sạch sành sanh Thái thú phủ lần nữa. Lần này ngoại trừ lấy nóc nhà đi thì Tiêu Vũ còn lấy chăn bông, bó củi các thử.
Đương nhiên, quy tắc cũ, không thể quên nồi sắt lớn được. Phủ khố của Thái thú phủ này vẫn rỗng tuếch, nhưng nồi sắt lớn đã được sắp xếp xong xuôi từ lâu. Dù sao người của cả phủ vẫn cần phải ăn cơm.
Ngoại trừ nồi sắt lớn còn có than củi cũng không ít, Tiêu Vũ đều mang đi hết. Mặc dù bây giờ ở Ninh Nam giống như là giữa hè, nhưng Tiêu Vũ cứ cảm thấy năm nay thời tiết Đại Ninh thay đổi thất thường, nói không chừng lúc nào đó Ninh Nam cũng sẽ có tuyết rơi.
Đợi đến lúc đó thì những thứ này đều là đồ tốt! Hơn nữa cho dù bản thân không dùng được, Tiêu Vũ cũng sẽ không để lại cho kẻ thù.
Dựa vào ý nghĩ không để lại cho kẻ thù một cây kim một sợi chỉ, Tiêu Vũ vơ vét Thái thú phủ này vô cùng sạch sẽ.
Nếu không phải xà nhà trên trần nhà thật sự không tiện thu vào trong không gian cho lắm thì nhất định Tiêu Vũ cũng sẽ lấy luôn thứ này.
Đêm nay sau khi Tiêu Vũ bận rộn xong thì tiến vào không gian nghỉ ngơi. Bây giờ thời tiết trong không gian ấm áp giống như mùa xuân, đồng thời còn có gió nhẹ ấm áp.
Đương nhiên, không được hoàn mỹ chính là thỉnh thoảng bên trong không gian sẽ truyền đến tiếng kêu của lợn rừng. Có điều nghĩ tới việc sau này đám lợn rừng này sẽ biến thành sủi cảo thịt heo cải trắng, Tiêu Vũ lại tràn đầy bao dung vô hạn với đám lợn rừng này.
Nghe tiếng lợn rừng, từ từ chìm vào giấc ngủ, đây nhất định là một giấc mộng đẹp. Có điều cuộc sống của người trong Thái thú phủ lại không dễ chịu cho lắm, nhất là Tiết Quảng Sơn.
Vốn dĩ ông ta đã bị bệnh nằm liệt giường, bây giờ bị gió lạnh thổi một cái, lại bị cóng ra một số bệnh.
Lúc này ông ta vừa nói chuyện đã phải ho khan vài tiếng trước, khiến người ta có cảm giác ông ta sắp tắt thở tới nơi.
Tiết Quảng Sơn chỉ có thể tới khách điếm ở tạm. Có điều cho dù là vậy, vừa nghĩ tới phủ của mình cả ngói trên nóc nhà cũng mất là Tiết Quảng Sơn lại rất uất nghẹn.
Sáng hôm sau, Tiêu Vũ chuẩn bị tìm một chỗ mua một chút ngói, bởi vì số ngói lấy từ Thái thú phủ vẫn không đủ dùng, còn phải mua thêm một ít nữa. Tiêu Vũ đã tìm được quản sự của lò nung.
Nàng vẫn mang đấu lạp, khiến người ta không nhìn ra khuôn mặt ban đầu. Có điều vì nàng là nữ tử nên mọi người cũng không quá tò mò. Rất nhiều nữ tử ra ngoài vì để tránh rắc rối đều làm như vậy.
“Lưu chưởng quầy, chỗ ngươi còn bao nhiêu ngói?” Tiêu Vũ mở miệng hỏi.
Chưởng quầy rất khách sáo nói: “Đều ở bên kia.”
Tiêu Vũ nhìn theo hướng ánh mắt của chưởng quầy, chỉ thấy đống ngói kia chồng chất như một ngọn núi nhỏ.
Tiêu Vũ rất hài lòng, lập tức nói: “Những thứ này phải mất bao nhiêu tiền?”
“Những thứ này ngươi cho ta một ngàn lượng bạc là được, nếu như ngươi lấy hết.” Lưu chưởng quầy cười nói.
Ông ấy mở lò nung, số ngói này cũng là nung lúc trước. Có điều ông ta không cảm thấy cô nương trẻ tuổi này sẽ mua hết tất cả ngói, vì vậy mới thuận miệng nói như vậy.
Tiêu Vũ nghe thế thì bảo: “Ta mua hết.”
“Ngươi phụ trách xếp đống ngói này lên xe, dựa theo yêu cầu của ta đưa đến một nơi được chứ?” Tiêu Vũ hỏi.
Chưởng quầy nghe nàng nói thế thì vội vàng bảo: “Được...”
Đúng lúc này, có mấy người xông tới.
“Xếp hết đống ngói này của ngươi đưa tới Thái thú phủ!” Người tới mặc quần áo gia đinh của Thái thú phủ, vừa nhìn đã biết là tay sai của Tiết Quảng Sơn.