.
Chương 221: Nhân Tài Nhập Vào Kế Hoạch
Đúng vậy, hiện tại việc trông coi nơi này đều có người luân phiên tới. Mọi người đều sống ở căn cứ, tất nhiên là biết căn cứ rất tốt.
Lưu quản sự đành phải lê tấm thân thể nặng nề dẫn theo mọi người, từng bước từng bước đi về phía trước.
Bọn họ thuận lợi tìm được Nguyệt Tuyền trấn, nhưng mà thủ vệ trấn thủ Nguyệt Tuyền trấn rất nghiêm khắc, không bỏ ra chút bạc thì không để cho bọn họ vào trong
Cơ thể Hàn Bất Vi bị thương, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn có thể quan tâm đến tội phạm lưu đày?
Trên thực tế, cho dù là Hàn Bất Vi không bị thương, ông ta cũng sẽ không quản những này phạm nhân lưu đày không tiền không bạc này.
“Quản sự, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?” Đầy tớ Lưu gia sốt ruột hỏi.
Lưu quản sự cũng không biết phải làm sao bây giờ. Bọn họ đi cả đoạn đường dài, vừa đói vừa khát, bây giờ đã bắt đầu nhung nhớ tuyết rơi ở Thương Ngô rồi, tuy rằng ở đó lạnh nhưng ít nhất không bị khát.
Ngay khi bọn họ có chút tuyệt vọng có hai người đàn ông nhỏ bé đi ngang qua.
Một người trong đó hỏi: “Các ngươi là tội phạm lưu đày vừa mới tới phải không?”
“Vâng.” Lưu quản sự thấy có người nói chuyện với mình, vội vàng nói.
“Cho dù các ngươi có đứng chờ ở đây thì Nguyệt Tuyền trấn này cũng sẽ không cho các ngươi vào trong đây. Nếu như các ngươi muốn tìm một con đường sống thì ta sẽ soi đường chỉ lối cho. Cứ đi thẳng theo hướng này, đi thẳng mãi vào trong đó.” Tôn Đại nói.
Đúng vậy. Hai người này chính là Tôn Đại và Tôn Nhị, là tai mắt của Tiêu Vũ ở lại Nguyệt Tuyền trấn. Sở dĩ hai người xuất hiện ở đây chỉ đường cũng là ý của Tiêu Vũ.
Đại khái Tiêu Vũ có thể mang những người Thương Ngô này đi ngay từ khi họ mới tới, nhưng nói vậy chứ chắc gì những người này đã tin tưởng nàng.
Mà cho dù họ có tin tưởng nàng, thì làm như vậy cũng khiến cho nàng rơi vào thế hạ phong. Mình đề nghị họ đi cùng mình khác hoàn toàn với việc bọn họ cầu xin mình nhận bọn họ.
Tóm lại, để đám người Lưu quản sự chịu chút đau khổ cũng không phải chuyện xấu. Như vậy có lợi cho sự đoàn kết sau này!
Thật ra nếu chỉ có mình Tiêu Vũ thì nàng sẽ không thể nghĩ ra được đến như này, nàng chỉ suy nghĩ rất đơn giản, cứ đưa về là được rồi.
Những thứ này đều là do Dung Phi lúc trước dự liệu được, Dung Phi phân tích xong, nói cách này cho Tiêu Vũ.
Ninh Nam này là nơi lưu đày, đương nhiên sẽ có thêm phạm nhân lưu đày tới đây cho nên Dung Phi nương nương đã sớm nghĩ đến những chuyện này.
Tiêu Vũ sau khi nghe Dung Phi nói, rất là bội phục, đây rốt cuộc mới là đại lão cung đấu. Nếu không phải tâm địa quá thiện lương, Tiêu Vũ cảm thấy, Tô Lệ Nương ở trong hậu cung căn bản không thể nào không tìm được một vị trí.
Chờ Tôn gia huynh đệ đi rồi.
Lưu quản sự phu nhân lo lắng hỏi: “Lão gia, hai người này thoạt nhìn... không đáng tin cậy lắm, chúng ta có nên tin tưởng không?”
“Tin hay không cũng không có đường sống, cứ thử xem sao! “Lưu quản sự cắn răng nói.
Vì thế đám người lại đau khổ lê lết đi tiếp.
Người ở Nguyệt Tuyền trấn phát hiện bọn họ rời đi cũng không ngăn cản gì, càng không nói thêm cái gì. Cho tới nay, tội phạm lưu đày loại này cũng không ít, cuối cùng đều tự sinh tự diệt.
Mọi người đi thẳng vào bên trong, đi mãi đến khi vào trong hoang mạc, nhìn xung quanh hoàn cảnh bây giờ còn tồi tệ hơn ban nãy rất nhiều. Thậm chí còn không phân biệt được phương hướng.
Sắc mặt Lưu quản sự có phần xám xịt, ông ấy tin lầm người rồi, đi vào đường cùng rồi!
Ngay khi đám người Lưu quản sự cảm thấy mình đã không còn đường sống. Thì nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa sắc bén chạy tới, sau đó một thiếu nữ mặc hắc y cưỡi ngựa phi đến.
Thiếu nữ kia da trắng như tuyết, môi hồng nhuận, tóc giống như tơ mực rủ xuống, làm cho người ta nhìn không ra dáng vẻ kia đã từng phơi nắng phơi gió. Tiêu Vũ dừng ngựa lại trước mặt những người này.
Lưu quản sự dụi dụi mắt, có chút hoảng hốt: “Ta đang nhìn thấy ảo giác sao? Tại sao ở đây lại có thể có một cô nương xinh đẹp như vậy chứ?”
Tiêu Vũ nghe Lưu quản sự khen mình xinh đẹp, khóe môi hơi nhếch lên, ai không thích được người khác khen chứ?
Trên thực tế, dung mạo của Tiêu Vũ đúng là rất xinh đẹp. Nhưng chẳng qua lúc trước đứng cạnh một mỹ nhân như Tô Lệ Nương thì không lộ ra dáng vẻ quyến rũ động lòng người như vậy.
Nhưng ở Tiêu Vũ có phần khí chất hơn người, tuổi còn nhỏ mà đã toát ra khí thế giang hồ oai hùng hiên ngang.