.
Chương 224: Ta Cùng Ngươi Qua Đó Xem
Cái tên này nghe có hơi xa lạ với Tiêu Vũ, một hồi lâu sau nàng mới lục ra được người này trong trí nhớ của nguyên chủ.
Đây là cô cô của nguyên chủ.
Mấy năm trước đã bị đưa đến Bắc Ngụy hòa thân, bây giờ hoàng tộc Tiêu thị đã bị diệt quốc, sợ rằng quãng thời gian qua cô cô của nàng cũng sống không được tốt…
Vị Công chúa được đưa đến Bắc Ngụy này có lẽ vẫn còn tốt. Ngoài ra, còn có Công chúa bị đưa đến Đông Hán hòa thân… Những Công chúa năm đó hi sinh bản thân vì quốc gia sợ là bây giờ không có kết cục tốt.
Những Công chúa này không phải bị đưa đi hòa thân khi phụ hoàng của Tiêu Vũ đang tại vị. Phụ hoàng của Tiêu Vũ vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó có thể đưa những Công chúa này về nhà.
Nhưng đại nghiệp chưa thành đã bị diệt quốc.
Rất nhanh, Tiêu Vũ đã cho người xây dựng một lò nung bên cạnh căn cứ.
Nhưng trước khi mở lò nung đã có một chuyện khó xuất hiện.
“Cái này cần rất nhiều củi.” Lưu Ngõa rất là khó xử.
Nơi này một cọng lông cũng không sinh trưởng được, củi cũng ít, ngày thường mọi người nhóm lửa nấu cơm thì còn có thể cóp nhặt được, nhưng lò nung thì không đủ, cũng không thể chặt cây trong căn cứ ốc đảo chứ?
Tiêu Vũ nghe nói như thế, khẽ mỉm cười, mở miệng nói: “Yên tâm đi, ngày mai ta sẽ cho người đưa củi tới.”
Tiêu Vũ trực tiếp đến chỗ đám người Hắc Phong trông coi trung chuyển hàng hóa, sau đó chuyển củi trong không gian của mình ra ngoài.
Đống củi này chính là củi dự trữ của phân nửa quan lại trong kinh thành lúc trước! Những đống củi này chất cùng một chỗ, giống như mấy tòa núi nhỏ, cũng đủ cho mọi người dùng một thời gian.
Đến khi không còn đủ... Không sao, Tiêu Vũ quyết định trồng một vài loại cây sinh trưởng nhanh ở trong không gian.
Những loại cây này vốn đã lớn nhanh, vào trong không gian lại càng lớn nhanh hơn, đến lúc đó có thể dùng chúng làm củi.
Lúc trước nàng gom củi, có lẽ có người sẽ cảm thấy những thứ này chẳng có ích lợi gì? Bây giờ nhìn xem... Không có gì là vô dụng cả! Ngay cả nồi sắt lớn mang theo Tiêu Vũ, cũng chia ra thì tốt hơn.
Lần này đám người Lưu Ngõa đến, Tiêu Vũ chia cho bọn họ hai cái nồi, dù sao bọn họ cũng là một đám người đông đông đúc đúc.
Tiêu Vũ giao cho Sở Duyên đưa củi sang còn nàng tự mình đi vào không gian.
Nàng lấy không ít hạt giống, tốt nhất là nên trồng bí đỏ, sau khi dây leo bí đỏ kia lớn lên thì sẽ kết được một chuỗi bí đỏ, đủ để cung cấp cho căn cứ đồ ăn mới lạ.
Ngoài bí ngô, còn có bí đao nữa.
Bí đao thì lớn hơn một chút, hạt giống bí đao trồng ở nơi bình thường đã có thể phát triển thành trái bí rất lớn. Nếu trồng trong không gian của Tiêu Vũ thì có thể lập tức biến thành lớn vô đối.
Trái bí đao nhỏ nhất cũng dài đến nửa người.
Về phần dưa leo, cà tím, đậu đũa, cải trắng thì càng nhiều không đếm xuể.
Đương nhiên, Tiêu Vũ không chỉ trồng những thứ này trong không gian mà nàng cũng cho người trồng rau dọc theo cạnh dòng suối nữa.
Làm người Ninh quốc lấy việc gieo trồng làm căn rễ tốt đẹp, bất kể người có thân phận gì cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện trồng rau.
Người phụ trách chuyện này là một lão bá lần trước bị lưu đày tới, tên là Khang Lâm.
Người tên Khang Lâm này lúc trước là người trông coi điền trang cho nhà địa chủ.
Nghe nói nữ nhi của ông ấy bị địa chủ để mắt tới, ông ấy không đồng ý nên đưa nữ nhi đi rồi bị chủ nhà vu cho tội danh ăn cắp tiền nên bị lưu đày.
Ông ấy còn tưởng rằng đời của mình thế là hết rồi, không ngờ còn có thể đến một nơi tốt đẹp non xanh nước biếc như này trồng rau!
Khang Lâm nhìn cây cải dầu xanh mơn mởn cùng khóm rau thơm trên mặt đất, đã có chút hoài nghi nhân sinh.
Ông ấy nhớ...... Mình mới gieo nó xuống cách đây không lâu? Làm thế nào nó phát triển nhanh như vậy được?
Khang Lâm vội vã đi tìm Tiêu Vũ.
“Công chúa, Khang Lâm muốn gặp người.” Thước Nhi nói khẽ.
Tiêu Vũ mới từ bên ngoài trở về không bao lâu, nghe thấy có người muốn gặp mình, nàng nói: “Để ông ấy vào đi.”
Sau đó nàng nhìn thấy tiểu lão đầu tóc hoa râm kia, vẻ mặt cấp bách vọt vào. Sau khi vào trong ông ấy hành đại lễ: “Công chúa, Công chúa! Ta phát hiện ra, đồ ta trồng lúc trước có vấn đề.”
Tiêu Vũ hoài nghi hỏi: “Có vấn đề gì?”
“Ta phát hiện đồ trong vườn rau ta trồng lớn lên quá nhanh. Rau thơm kia ta chỉ mới gieo xuống chưa đến mười ngày đã có thể phát triển dài đến bằng bàn tay.” Khang Lâm hưng phấn.
Tiêu Vũ nghe nói như thế, nói: “Ta cùng ngươi qua đó xem.”