.
Chương 226: Đất Mà Còn Có Thể Bị Mất!
“Cô cô bảo ta học nhiều sách lược trị quốc.” Tiêu Nguyên Cảnh tiếp tục nói.
Lý Uyển mím môi, sau đó xoa xoa đầu Tiêu Nguyên Cảnh, nhẹ giọng nói: “Nguyên Cảnh, sau này lớn lên, nhất định phải hiếu thuận với cô cô của ngươi.”
Mặc kệ ngày sau hoàng tộc Tiêu thị đi xuống tới mức nào, tình ý hôm nay nàng ấy nhất định sẽ luôn nhớ kỹ.
Tiêu Nguyên Cảnh nói: “Mẫu thân yên tâm đi, sau khi ta trưởng thành, sẽ bảo vệ cô cô và mẫu thân, còn cả... Tiểu muội muội trong bụng mẫu thân nữa.”
Lý Uyển nở nụ cười: “Sao ngươi biết đây là muội muội?”
Giọng điệu của Tiêu Nguyên Cảnh kiên định: “Ta biết mà!”
Lý Uyển sờ sờ bụng, thần sắc có chút buồn bã, lúc trước khi Thái tử còn sống, cũng hy vọng nàng ấy có thể sinh hạ nữ nhi, như vậy thì đã có nhi nữ song toàn rồi.
Chỉ tiếc là... Sợ là Thái tử điện hạ không có cơ hội nhìn thấy những thứ này nữa rồi. Nếu không phải vì bọn nhỏ, nàng ấy cũng muốn đi theo Thái tử.
Nữ tử bản nhược, vi mẫu tắc cương. (*)
(*) Bản tính của nữ tử vốn luôn yếu đuối nhưng khi họ trở thành mẫu thân thì phải mạnh mẽ kiên cường
Lý Uyển có thể kiên cường đào tẩu cả một đoạn đường dài như vậy là nhờ có Tiêu Nguyên Cảnh và hài tử trong bụng.
Căn cứ của Tiêu Vũ được xây dựng ngày càng tốt hơn, tuyết ở Thương Ngô lúc này cũng đang từ từ tan dần.
Giống như mọi người nghĩ, toàn bộ hoa màu bị đóng tuyết đã hỏng, chỉ có thể trồng lại, hy vọng có thể cứu vãn một chút tổn thất.
Thái thú Thương Ngô quận Tiết Quảng Sơn cũng khôi phục được một ít nguyên khí. Nhưng phần nguyên khí này, còn chưa hoàn toàn khôi phục tốt, lại bị chọc tức đến mức bay mất một nửa.
Lúc này Tiết Quảng Sơn đang răn dạy Tiết Tam: “Ngươi nói cái gì? Đất ruộng điền trang chúng ta đã mất?”
Còn có gì kỳ quái hơn nữa không?
Đất mà còn có thể bị mất!
Đúng vậy, Tiết Quảng Sơn mới phát hiện ra bởi vì lúc Tiêu Vũ xúc đất đi trời vẫn còn đang có tuyết rơi, Tiêu Vũ xúc hết đất đi xong thì có một lớp tuyết dày phủ lên rồi.
Hôm nay tuyết tan thì lộ ra bên trong đã hoang tàn, không còn thích hợp để trồng hoa màu nữa.
Nơi này sở dĩ được gọi là đất ruộng phì nhiêu là bởi vì bên trên cùng nó có một tầng đất màu mỡ. Cạo đi tầng đất này thì hoa màu sinh trưởng ở tầng đất dưới cũng không còn tốt gì nữa.
Tiết Tam kiên trì nói: “Thái thú, ngài không cảm thấy gần đây ở Thương Ngô của chúng ta xảy ra quá nhiều chuyện tà môn sao?”
Tiết Quảng Sơn nghe vậy trong lòng cứng lại, đúng vậy, chuyện tà môn cũng không chỉ xảy ra có một lần!
“Chúng ta có nên báo lên triều đình không? “Tiết Tam hỏi.
Bây giờ trên triều đình tân hoàng mới đăng cơ, nếu chúng ta báo cáo chuyện này sẽ gây thêm phiền toái cho tân hoàng. Đến lúc đó cái vị trí Thái thú của ta đây cũng không giữ được!”
“Chuyện này phải nín trong họng cho ta, tuyệt đối không được truyền ra ngoài.” Tiết Quảng Sơn vừa nói, vừa tức giận kịch liệt ho khan, trực tiếp ho ra một bãi máu.
Tiết Quảng Sơn cũng không biết Tiêu Vũ đã âm thầm đến “thăm bệnh” hai lần rồi.
Nàng biết rằng tên Thái thú ngu xuẩn này sẽ gạt chuyện này sang một bên, cho nên không giải quyết Tiết Quảng Sơn. Nếu không thì chỉ với việc Tiết Quảng Sơn này háo sắc nảy sinh ý đồ xấu thì nàng đã muốn lấy mạng chó của ông ta rồi!
Người ở căn cứ Tiêu Vũ bây giờ đã quen dần trải qua những ngày tốt tự cấp tự túc, lặp đi lặp lại một cách tốt tốt đẹp…
Có lẽ lương thực còn chưa đủ ăn, nhưng Tiêu Vũ không thiếu nhất chính là cái này!
Tóm lại, người trong căn cứ, hiện giờ mỗi người đều được nuôi dưỡng thân thể rất khỏe mạnh.
Nhưng... Trong Thịnh Kinh, cuộc sống của Vũ Văn lão cẩu không dễ chịu chút nào.
Vũ Văn lão cẩu chịu không nổi áp lực nên đã để cho Văn Viễn Đạo quay lại triều chính, ông ta rất muốn giam cầm Văn Viễn Đạo, nhưng Văn Viễn Đạo đã điều khiển thân tín của mình.
Mắt thấy ông ta sắp khởi binh, Vũ Văn Phong đương nhiên sợ, đành phải thả Văn Viễn Đạo ra.
Lúc trước ông ta kiên quyết muốn giam giữ Văn Viễn Đạo bao nhiêu thì hôm nay phải thả Văn Viễn Đạo ra lại chật vật bấy nhiêu.
Quốc khố hoàn toàn trống không, tư khố của Vũ Văn phủ cũng trống không. Ngoài chút tiền tài ông ta âm thầm cất giữ trước đó để phòng bị thì không còn lại gì cả.
Vốn còn trông cậy vào cống phẩm của các châu đưa đến để bổ sung vào trong quốc khố trống rỗng, nhưng hết đợt cống phẩm này đến đợt khác liên tiếp bị đánh cướp, chỉ có một phần nhỏ được vận chuyển tới.