.
Chương 228: Lưu Đày Lại Bộ Thượng Thư
Thẩm Hàn Thu biết có người vẫn luôn tính kế mình, nhưng cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển quá đáng đến mức như vậy. Hắn ta mới về kinh đã nghe được đủ loại phiên bản chuyện xưa Thái tử phi tịch mịch và thị vệ mặt lạnh có tư tình.
Đối với Thẩm Hàn Thu mà nói, đây là một sự sỉ nhục rất lớn.
Đáng giận nhất chính là cái tên Vũ Văn Thành kia, còn bởi vì chuyện này mà cứ nhìn chằm chằm hắn ta. Cho dù lần này bệ hạ đã bảo Vũ Văn Thành đừng đi gây chuyện với hắn ta nữa nhưng Vũ Văn Thành vẫn chưa từ bỏ ý định!
Nếu lần này không bị Vũ Văn Thành liên lụy thì hắn ta đã điều tra xong vụ Trộm Nồi Tặc rồi, chứ đâu đến mức làm hỏng việc như bây giờ?
Trong lòng Thẩm Hàn Thu nghẹn lửa giận, nhưng miệng nhiều người xói chảy vàng*.
(*) ý chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn
Nhất là đối với loại bí sự cung đình kích thích như thế này, nếu không cho người ta nói, mọi người càng không nhịn được âm thầm tranh cãi.
Tóm lại, bởi vì sự kiện nón xanh này mà hai người kia đã như nước với lửa.
Văn Viễn Đạo và Vũ Văn Phong cũng như nước với lửa vậy. Nhìn qua thì có vẻ như ngoài mặt đã duy trì một sự cân bằng ảo diệu nào đó, trên thực tế đã bắt đầu cuồn cuộn sóng ngầm rồi.
Đến ngày lâm triều.
Lại bộ Thượng thư Bùi Kiêm lại dâng sớ một lần nữa: “Bệ hạ, hiện giờ không phát được bổng lộc cho văn võ bá quan, Lại bộ Thượng thư như ta cũng không dễ làm…”
Vũ Văn Phong nghe xong lời này, lạnh giọng nói: “Không phải ngươi nên đi hỏi Hộ bộ về chuyện này sao?”
Văn Viễn Đạo bất đắc dĩ mở miệng: “Người Hộ bộ còn chả phát nổi bổng lộc cho bản thân nữa là, Hộ bộ bọn ta cũng không thể tự đẻ ra tiền từ trong không khí được, vẫn phải tới nhờ bệ hạ nghĩ cách.”
Trong lòng Vũ Văn Phong tức giận, không nhịn được nhớ tới biện pháp của Vũ Văn Thành, cười lạnh nói: “Người khác đều không cần bổng lộc, vậy sao Lại bộ Thượng thư nhà ngươi lại vô dụng như vậy, nhất định phải đòi bổng lộc từ trẫm?”
Sau khi Bùi Kiêm nghe được lời này, cả người đều giật mình kinh hãi.
Khi Vũ Văn Phong làm Thừa tướng thì thấy còn có thể chấp nhận được, nhưng sao sau khi làm bệ hạ lại quá đáng như vậy chứ!
Không phát bổng lộc mà có lý à?
Người trong thiên hạ này đều biết đi làm là phải có tiền công, nhưng buồn cười là bổng lộc của văn võ bá quan lại bị khất nợ.
Nếu không phải trước đó cái tên Trộm Nồi Tặc kia nhân từ, còn để lại hai mươi lượng bạc, người trong phủ bọn họ đã chết đói từ lâu rồi!
Bùi Kiêm không nhịn được nói: “Bệ hạ! Chuyện bổng lộc liên quan đến căn cơ quốc gia, lúc tiên đế còn tại vị cũng sẽ phát bổng lộc cho văn võ bá quan.”
Nếu không có tiền thì làm gì có ai bằng lòng làm việc chứ?
Một tiếng tiên đế này đã khiến cho mọi người trong triều đều sợ ngây người.
Bùi Kiêm không muốn sống nữa sao?
Tuy rằng trong âm thầm cũng sẽ có người nhớ tới tiên đế, nhưng nói ra ở ngay trước mặt Vũ Văn Phong, có phải không thích hợp lắm hay không?
Vũ Văn Phong tức giận nói: “Bùi Kiêm! Ngươi có biết mình đang nói gì không hả!”
“Ngươi nhớ nhung chủ cũ như vậy, vậy tại sao không tuẫn táng đi!” Sắc mặt Vũ Văn Phong lạnh lùng nói.
Lúc này có người nhìn thấy Vũ Văn Phong tức giận, có cảm giác “môi hở răng lạnh”*, vội vàng nói: “Bệ hạ bớt giận, Bùi Kiêm này hồ đồ mất rồi, xin bệ hạ đừng so đo với Bùi Kiêm.”
(*) Nghĩa bóng là những người thân thuộc phải nhờ cậy và giúp đỡ lẫn nhau, nếu không sẽ tổn hại đến nhau
Vũ Văn Phong cũng đã tìm lại chút lý trí. Ông ta nhìn Bùi Kiêm: “Trẫm đã lưu đày hết dư nghiệt hoàng tộc đến Ninh Nam, nếu ngươi hoài niệm chủ cũ, vậy cũng tới Ninh Nam đi!”
Bùi Kiêm nghe thế, không hề phản bác mà lập tức nói: “Thần tạ chủ long ân.”
Trên thực tế, ông ấy đã không muốn làm Lại bộ Thượng thư từ lâu rồi.
Nhưng vì sợ sẽ liên lụy đến mọi người trong phủ, không dám từ quan. Chỉ là chuyện xảy ra dạo gần đây đã đè ép khiến cho ông ấy thở không nổi, nếu giờ bị lưu đày, vậy cũng coi như đã đưa ra được quyết định mà trước đó ông ấy vẫn luôn không dám quyết!
Bùi Kiêm chợt lóe lên suy nghĩ cuộc đời được mấy, thích làm gì thì làm, bất chấp tất cả đi.
Thậm chí ông ấy không hề cầu xin mà cứng đầu cứng cổ bị áp giải đi.
Sau khi tan triều.
Có đồng liêu tới thăm Bùi Kiêm: “Bùi Thượng thư, ngươi nói xem ngươi tội tình gì phải như vậy chứ? Dù trong lòng ngươi nhớ tới tiên hoàng, vậy cũng không nên nói ra ngay giữa triều như vậy, nếu không phải bệ hạ nhân từ, ngươi không chỉ bị lưu đày đơn giản như vậy đâu!”