.
Chương 230: Diệt Trừ Hàn Bất Vi
Diệt trừ Hàn Bất Vi, cũng coi như là đang nhổ bỏ cái đinh trong mắt nàng. Không thì khi nàng ở lại Ninh Nam này sẽ luôn cảm thấy bất an, lo lắng Hàn Bất Vi sẽ truyền tin tức của Ninh Nam ra ngoài.
Hàn Bất Vi nghe được hai chữ Công chúa, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Vũ.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái…
Hàn Bất Vi lập tức ngây ngẩn cả người: “Ngươi… không phải ngươi là người bị ta giam giữ trong phòng giam trước đó sao?”
Lúc trước Tiêu Vũ xảy ra tranh chấp với người khác trong Nguyệt Tuyền trấn, Hàn Bất Vi không thèm nói hai lời đã bắt nhốt Tiêu Vũ lại.
Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu: “Hàn Bất Vi, lâu rồi không gặp!”
Một câu lâu rồi không gặp này là Tiêu Vũ đang công khai thừa nhận người ngày đó chính là mình.
Hàn Bất Vi nghe được lời này, lập tức cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Nếu nàng là Công chúa, vậy thì thật là đáng sợ, hơn nữa mọi chuyện cũng đã có cách giải thích, bảo sao nơi này lại có nhiều người như vậy! Đây nhất định là thế lực mà Công chúa đã tập hợp ở đây.
Công chúa tiền triều này muốn làm gì?
Hàn Bất Vi không nhịn được hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì? Ta chính là Thủ quan của Ninh Nam, ngươi chẳng qua chỉ là Công chúa tiền triều, ngươi làm như vậy là muốn mưu phản hả?”
Tiêu Vũ nghe thế thì nhíu mày nói: “Ta không thích nghe lời này của ngươi.”
Tiêu Vũ rất xinh đẹp, lúc nhíu mày cũng cực kỳ thanh tú: “Như ta đâu phải là mưu phản? Rõ ràng là ta đang đánh đuổi phản tặc!”
“Hàn Bất Vi, người như ngươi ấy à, không xứng làm Thủ quan! Theo luật phải xử trảm.” Tiêu Vũ lạnh lùng nói.
Hàn Bất Vi xanh mặt, lập tức nói: “Trước khi ta chết, ngươi có thể cho ta chết rõ ràng một chút được không? Có thể nói cho ta biết, chuyện đã xảy ra ở Tiểu Thịnh Kinh của ta lúc trước có liên quan đến ngươi không?”
Tiêu Vũ cười bí hiểm, không trực tiếp trả lời Hàn Bất Vi: “Ngươi nói xem?”
Hàn Bất Vi nghe xong lời này, tức khắc hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Ông ta quỳ trên mặt đất cầu xin: “Chỉ cần Công chúa bằng lòng tha cho ta một con đường sống, ta xin nguyện nghe Công chúa sai khiến.”
Vẻ mặt Tiêu Vũ lạnh nhạt: “Người đâu, xử tử Hàn Bất Vi đi.”
Hàn Bất Vi hoàn toàn không ngờ Tiêu Vũ lại lạnh lùng quyết đoán như vậy. Ông ta còn muốn nói gì đó, nhưng thuộc hạ của Tiêu Vũ đã không cho Hàn Bất Vi cơ hội nói chuyện.
Hắc Phong không vui nói: “Ngươi câm miệng đi, ngươi nghĩ là ai cũng có thể được nguyện trung thành với Công chúa ư?”
“Mấy người như bọn ta, ai mà chẳng có bản tính lương thiện?” Hắc Phong nói đến đây, có chút kiêu ngạo.
Chính là bởi vì hắn ta lương thiện, cho nên Công chúa giống như tiên nữ mới có thể thu nhận hắn ta!
Một kẻ không chuyện ác nào không làm như Hàn Bất Vi, vậy mà cũng muốn trở thành người bên cạnh Công chúa, rõ ràng là nằm mơ giữa ban ngày!
Hàn Bất Vi bị tiêu diệt.
Tiêu Vũ sai người dẫn Tôn Đại và Tôn Nhị đến chỗ mình.
Tôn Đại và Tôn Nhị vẫn luôn rất chờ mong được tới ốc đảo này, bọn họ có vô vàn ảo tưởng về nơi đó, nhưng bọn họ vẫn không ngờ được là ốc đảo lại có dáng vẻ như vậy.
Hai huynh đệ rất hưng phấn: “Công chúa!”
Tiêu Vũ nói: “Chuyện ở Nguyệt Tuyền trấn các ngươi làm không tệ.”
Nếu không phải hai người này nghe ngóng được tung tích của Hàn Bất Vi, nàng cũng không biết Hàn Bất Vi đã bí mật trở về Nguyệt Tuyền trấn.
Còn về phần Hàn Bất Vi quay về Nguyệt Tuyền trấn để làm gì?
Đương nhiên là muốn tập hợp thuộc hạ, đích thân dẫn binh quét ngang Ninh Nam này một lượt, xem thử có ai đe dọa tới sự thống trị của mình hay không.
Chỉ là đáng tiếc, Hàn Bất Vi còn chưa kịp hành động đã bị Tiêu Vũ xử gọn từ trong trứng.
“Công chúa, hiện giờ Hàn Bất Vi đã đền tội, người còn chuyện gì muốn giao cho huynh đệ bọn ta làm nữa không?” Tôn Đại và Tôn Nhị hỏi.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Nói nghe thử xem, trước kia các ngươi làm nghề gì? Vì sao lại bị phạt đến Ninh Nam?”
Tôn Đại và Tôn Nhị có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Tiêu Vũ nói: “Nói.”
Tôn Nhị nhỏ giọng nói: “Bọn ta là đảo đấu.”
Tiêu Vũ nghe xong lời này, hơi thắc mắc: “Là làm gì?”
Hắc Phong ở bên cạnh cũng có chút hiểu biết đối với chuyện này, giải thích cho Tiêu Vũ: “Hai người kia là trộm mộ tặc.”
Tôn Nhị vội vàng nói: “Lần đầu tiên bọn ta đi trộm mộ đã bị người khác bắt được.”
Nói đến đây, Tôn Nhị đã có chút khóc không ra nước mắt: “Từ nhỏ bọn ta đã đi theo sư phụ học bản lĩnh, học đến năm mười tám tuổi, vừa xuất sư… đã bị lưu đày.”