.
Chương 235: Đúng Vậy, Ngươi Muốn Mua Sao
“Đây chính là sầu riêng! Đồ của nước ngoài đó, sao có thể không đáng tiền cho được?” Ngô lão bá nhấn mạnh.
Triệu Nhị thẩm tử không cho là đúng: “Sầu cái gì? Riêng cái gì cơ?”
Tiêu Vũ vừa khéo đi quang qua đây, lập tức dừng bước. Nàng gần như cảm thấy mình đã nghe lầm.
Ờm… ở cổ đại còn có cả thứ này cơ à?
Sầu riêng đó! Đây chính là thứ tốt đứng đầu bảng món ngon với bún ốc!
Tiêu Vũ và một đám người đi về phía này, vô hình trung mang theo cảm giác áp bách.
Triệu Nhị thẩm tử thấy Ngô lão bá vẫn luôn không ngẩng đầu, thấp giọng hô một câu: “Lão Ngô đầu! Lão Ngô đầu!”
Lão Ngô ngẩng đầu nhìn lên.
Nữ tử đi đầu đeo một tấm lụa đen che mặt, khiến cho người ta không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt, còn mấy nam nhân đi theo sau lưng thì trông vô cùng hung ác.
Đương nhiên cũng không phải tất cả đều hung ác, trong này còn có một người da mịn thịt non, trừ người đó ra còn có một người trông hơi nữ tính.
Người da mịn thịt non chính là Tạ Vân Thịnh, còn nữ tính… đương nhiên chính là Tiểu Lâm Tử chứ không còn ai khác vào đây.
Lão Ngô đầu có chút căng thẳng nuốt nước miếng: “Mấy vị, các ngươi có chuyện gì không?”
Tiêu Vũ vươn ngón tay trắng trẻo chỉ vào cây non trên quầy hàng, hiện giờ không thể gọi là cây giống được, bởi vì ít nhiều gì cây giống cũng phải có lá cây, còn phải có sức sống nữa. Nhưng mấy cái cây này trông đều không còn sức sống nữa.
“Đây là cây sầu riêng?” Tiêu Vũ hỏi.
“Đúng vậy, ngươi muốn mua sao? Đây chính là thứ tốt ở nước ngoài đó.” Lão Ngô đầu từ ngữ có hạn, chỉ có thể giới thiệu như vậy.
“Bao nhiêu tiền?” Tiêu Vũ hỏi.
Lão Ngô đầu vươn tay, khoa tay múa chân một chút, run rẩy: “Năm mươi… Năm mươi…”
Ông ta có chút không dám nói.
Tuy rằng ai ai cũng nói cây ăn quả của ông ta chỉ có thể làm củi đốt, nhưng ông ta đường cùng rồi, vẫn muốn bán lấy ít tiền, nếu không bán được, đợi chợ tan ông ta cũng có thể kiếm ít lá cải mà người ta bỏ đi trong chợ.
Hiện giờ đột nhiên có người tới mua cây giống, ông ta lại có chút căng thẳng.
Tiêu Vũ xem thử: “Năm mươi lượng bạc?”
Trong lòng Lão Ngô đầu giật thót, thật ra ông ta định nói, muốn năm mươi đồng tiền… Thứ này quả thật là đồ nước ngoài, nhưng lại không ai có thể trồng sống được.
Không thì ông ta đã đem trồng cái cây ăn quả này rồi, cũng không cần phải tới đây bán đồ làm gì.
Thấy lão Ngô đầu không nói lời nào, sắc mặt Hắc Phong trầm xuống, lập tức nói: “Có bán hay không? Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Năm mươi lượng bạc mà không chịu bán… Bọn ta sẽ… sẽ…”
Hắc Phong nói đến đây, Ngô lão đầu có chút lo lắng nuốt ư nước miếng: “Sẽ thế nào?”
“Sẽ không mua!” Hắc Phong khẽ hừ một tiếng.
Lão Ngô đầu cảm thấy như trên trời vừa rơi xuống một cái bánh nhân thịt rất lớn, suýt chút nữa đập ngất ông ta, khiến cho ông ta có chút khó có thể tiếp thu, chỉ cảm thấy chuyện vừa xảy ra không phải là sự thật, cứ như ông ta vẫn đang ở trong mơ.
Ông ta run rẩy nói: “Bán! Bán!”
Tiêu Vũ tiện tay ném ra một thỏi bạc, dặn dò: “Mang đi!”
Hắc Phong rất nịnh nọt, xông lên lấy cây ăn quả kẹp ở dưới nách, đuổi kịp bước chân của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ đi thẳng một đường, còn thấy được một người bán hạt giống rau.
Hạt giống rau có rất nhiều chủng loại, đều đựng ở bên trong ống trúc, bày biện ngăn nắp trật tự.
Tiêu Vũ hỏi: “Hạt giống gì đây?”
“Vị khách quan này, ở đây có cải trắng, củ cải, đậu que, mướp hương, đậu Hà Lan, dưa chuột…” Người bán đồ vừa mới nghe nói đám người Tiêu Vũ mua một ít cây giống vô dụng, lúc này lại thấy mấy người này nào có phải là người xấu hung ác đâu chứ!
Rõ ràng là người thân đã thất lạc nhiều năm của nàng ta mà?
Về phần Tiêu Vũ, đó không phải là tiểu tổ tông tiểu cô nãi nãi của nàng ta sao?
Lúc này Tiêu Vũ vẫn chưa ý thức được, việc mình tiêu tiền mua cây giống ở trong mắt một số người không khác gì đang coi tiền như rác.
Nhưng mà Tiêu Vũ không quan tâm.
Gió thổi vỏ trứng gà, tiền đi người an vui!
Huống chi, đi cũng không phải là tiền của nàng.
Hiện tại số tiền nàng đang tiêu không phải là tiền trong quốc khố lúc trước mà là từ chỗ Thái thú Thương Ngô kia.
Tiền này không phải vất vả kiếm được, tiêu cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn nhiều. Dùng tiền của người khác để thực hiện giấc mộng của mình, đối với Tiêu Vũ mà nói, không có chuyện gì có lời hơn chuyện này.
Tiêu Vũ cũng lười hỏi thăm, lập tức nói: “Mấy hạt giống này ta lấy hết.”
Tiêu Vũ nói xong thì sai người bỏ hạt giống vào trong túi vải, sai người cõng.