.
Chương 237: Trên Đời Vốn Không Có Ma Quỷ
Hôm nay từ sáng đến tối Tiêu Vũ đều mua mua mua, đến khi mang theo mọi người trở về, ngoại trừ những món đã để người ta đưa đến địa điểm chỉ định, trên người những người khác đều treo đầy đồ.
Bọn họ xem như hiểu được vì sao Công chúa lại muốn đưa bọn họ ra ngoài. Bởi vì sức lực của bọn họ lớn, có thể mang vác được rất nhiều thứ.
Những thứ này đều được đưa đến trong phòng Tiêu Vũ. Tiêu Vũ lập tức thu vào trong không gian, ngay cả chính nàng cũng vào trong không gian.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía mấy cây sầu riêng kia, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đem mấy cây giống này trồng ở nơi gần linh tuyền nhất. Hy vọng có thể mượn sức sống của linh tuyền cứu sống mấy cây giống này.
Tiêu Vũ lần mò một ít hạt giống trái cây tùy tiện mang về, đào một cái hố ném xuống.
Lần này trồng dưa hấu, dưa lưới và đủ loại trái cây khác… Lúc trước chỉ lo trồng rau, vốn dĩ không hề nghĩ đến trái cây gì cả. Còn về siêu thị trong trung tâm thương mại của nàng, bởi vì lúc trước chưa khai trương cho nên trái cây tươi vẫn chưa được lên kệ.
Về khu vực lương thực phụ, ngoại trừ một ít đậu còn có thể dùng để làm hạt giống, những thứ khác đều đã bị xay xát qua, không thể làm hạt giống được. Nếu không thì Tiêu Vũ cũng sẽ chẳng vất vả đi mua hạt giống như vậy.
Bận bịu xong mọi thứ, Tiêu Vũ phủi bùn đất trên tay, sau đó thuận tay mò ra cơm tự sôi ăn một bữa rồi mới ra khỏi không gian.
Vừa bước ra, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa của Hắc Phong: “Công chúa, dùng bữa nhé?”
Tiêu Vũ vẫn còn chưa hết thèm: “Được!”
Vừa rồi quên không xem đồ tự sôi kia của nhãn hiệu nào, phần ăn không nhiều lắm, nàng ăn chưa no.
Sau khi Tiêu Vũ xuống lầu thì nhìn thấy đám người Hắc Phong đang gọi mấy món ăn sáng chuẩn bị ăn. Rau trộn giá đỗ, khoai tây sợi xào, còn có trứng tráng rau hẹ.
Tiêu Vũ hơi bất ngờ: “Chỉ ăn như vậy thôi hả?”
Chưởng quầy cũng không biết nói thế nào, ai mà ngờ những người này lại keo kiệt như vậy, trông chủ tử cũng rất giàu mà lại mua có một chút thức ăn như vậy.
Hắc Phong nói: “Bọn ta phải tiết kiệm một chút, hôm nay tiêu tiền cũng không ít...”
Cho dù là Tống Kim Ngọc kia có tiền, bằng lòng cho mọi người tiêu tiền thì cũng không thể gánh nổi kiểu tiêu xài của Công chúa.
Tiêu Vũ thấy Hắc Phong tiết kiệm như vậy, biết là do lúc trước Hắc Phong nghèo đến phát sợ, có thể đã quen với cuộc sống khổ cực ăn không đủ no, vì thế nàng lập tức nói: “Chưởng quầy, lấy thêm một ít thịt nữa.”
Tiêu Vũ đã lên tiếng, Hắc Phong cũng không dám nói gì.
Tiêu Vũ nói: “Các ngươi đi theo ta, sao ta có thể để cho các ngươi ăn không đủ no mặc không đủ ấm? Yên tâm đi! Sau này Tiêu Vũ ta có một miếng ăn thì các ngươi cũng có một miếng!
Hai mắt Tiểu Lâm Tử đẫm lệ nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa, người tốt quá.”
Lúc này chủ quán mang đồ ăn tới: “Mọi người ăn uống ngon miệng.”
Tiêu Vũ cũng nói theo một câu: “Ăn no một chút, đợi đến tối chúng ta còn phải đến sườn núi Loạn Thạch.”
Sau khi trời tối, hẳn là đã có người đưa đồ mua được đến sườn núi Loạn Thạch theo hẹn trước. Nàng phải đến đó lấy đồ.
Chưởng quầy khách điếm nghe vậy hơi run người một cái: “Các vị, thứ cho ta nói một câu không nên, các ngươi đến sườn núi Loạn Thạch làm gì vậy? Chỗ đó có ma quỷ lộng hành!” Chưởng quầy khách điếm không nhịn được nói.
Tiêu Vũ nói: “Trên đời này làm gì có ma quỷ!”
Hắc Phong: “Có lẽ… có lẽ là có thì sao?”
Tiêu Vũ liếc Hắc Phong một cái: “Cho dù có ma quỷ, ta cũng không sợ.”
…
Lúc chạng vạng tối, màn sương mờ phủ xuống khắp Dự quận. Tiêu Vũ dẫn tùy tùng của mình xuất hiện ở sườn núi Loạn Thạch.
Tiểu Lâm Tử sợ đầu sợ đuôi nhìn Đông nhìn Tây, mãi một lúc lâu mới tổng kết: “Chỗ này làm gì có ma quỷ chứ!”
Liễu Sơn không giỏi ăn nói, nhưng lúc này vẫn nói một câu: “Liễu Sơn ta cũng không tin quỷ thần, có đến thì cứ chém quỷ là được!”
Hắc Phong bội phục nói: “Lúc trước nếu ngươi ở đây, ta cũng sẽ không bị nữ quỷ kia dọa vỡ mật.”
Lúc này người bán cây ăn quả đã kéo cây đến sườn núi Loạn Thạch.
Thật ra bọn họ cũng sợ ma quỷ, nhưng bất đắc dĩ Tiêu Vũ trả tiền quá nhiều, người ta thường nói có tiền có thể sai khiến ma quỷ, có tiền rồi... cũng tăng thêm can đảm cho một số người.
Đương nhiên, bọn họ cũng không dám tiến vào sườn núi Loạn Thạch, chỉ dám thả đồ xuống ở gần sườn núi Loạn Thạch.
Tiêu Vũ kiểm kê đầy đủ, nhìn thấy bốn phía không có người khác thì lập tức thu hết tất cả cây ăn quả vào trong không gian.