.
Chương 243: Chột Dạ
Trong mắt Chương Ngọc Bạch, người hại hắn ta đến tận đây chính là Tiêu Vũ. Người ta sẽ không phân biệt Tiêu Vũ này là tiền nhiệm hay đương nhiệm, trong mắt những người khác, chỉ có một Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vốn chỉ muốn bán mấy tên sơn phỉ đổi lấy tiền, nhưng không nghĩ tới giờ lại thành oan gia ngõ hẹp, kẻ thù gặp mặt, ánh mắt đỏ rực.
Tiêu Vũ gặp người quen cũ, không khỏi có chút chột dạ. Nàng không sợ trời không sợ đất, nhưng chuyện này vốn là nàng đuối lý... vẫn không muốn bị người ta nhận ra lắm.
Nàng dịch dịch bước chân, lùi đến sau lưng Quỷ Mặt Đen. Thân hình của Quỷ Mặt Đen lớn hơn Tiêu Vũ, chắn cho Tiêu Vũ vô cùng kín kẽ.
Quỷ Mặt Đen nhận ra động tác nhỏ của Tiêu Vũ, không nói gì, thuận theo ý của Tiêu Vũ, chắn người Tiêu Vũ lại.
Sau khi Chương Ngọc Bạch sau khi tới thì dịu giọng hỏi: “Các ngươi đem mấy tên sơn phỉ tới sao?”
Hắc Phong vô cùng đắc ý: “Đúng vậy! Thái thú đại nhân, ngài xem thử bọn họ đi, đúng là hàng thật, là người Kim Sơn trại!”
“Có phải có thể đổi tiền như trên cổng thành nói không?” Hắc Phong hỏi.
Chương Ngọc Bạch cau mày nhìn mấy người ăn mặc quái dị, giả làm ác quỷ. Hắn ta đưa tay ra hiệu, cho thuộc hạ làm lộ mặt mấy người này ra.
Nhìn thoáng qua, Chương Ngọc Bạch mở miệng nói: “Mấy tên này không phải năm mươi lượng bạc.”
Hắc Phong lập tức kích động: “Quan phủ mà còn chơi xấu sao? Công văn của các ngươi đã được dán lên rồi, bắt được một tên sơn phỉ cho năm mươi lượng bạc! Là chính miệng bọn họ nói mình là người Kim Sơn trại!”
Hắc Phong quay đầu nhìn Tiêu Vũ: “Chủ thượng, chúng ta làm sao bây giờ?”
Tiêu Vũ: “…”
Hắc Phong này đúng là không tinh ý, không nhìn ra nàng đang trốn Chương Ngọc Bạch sao?
Nhưng nghĩ lại một chút, nếu không phải không tinh ý thì có lẽ sẽ chẳng bị lưu đày đến Ninh Nam cùng mình, lại càng sẽ chẳng tin tưởng mấy lời nói dối có trăm ngàn chỗ hở kia của nàng. Có đôi khi, không tinh ý cũng có thể xem là ưu điểm.
Lúc này Chương Ngọc Bạch đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Vũ. Hắn ta đã chú ý đến từ trước, trong đám nam nhân này có một nữ tử, chỉ nghĩ là nội quyến của người nào đó, không ngờ lại là thủ lĩnh của những người này!
Thân phận Tiêu Vũ bị bại lộ, đành phải nói: “Ta là một nữ tử yếu đuối, vốn không muốn trêu chọc thị phi, nhưng bọn họ mạo phạm tới cửa, ta cũng chỉ có thể để thuộc hạ đưa bọn họ đến nha môn.”
“Không biết vì sao Thái thú đại nhân lại không muốn trả tiền?” Tiêu Vũ hắng giọng, cố gắng làm cho mình trông yếu đuối một chút.
Thuộc hạ của Tiêu Vũ đi theo chỉ cảm thấy cuộc đời này như vở kịch, toàn bộ đều phải dựa vào da mặt!
Công chúa lại nói mình là nữ tử yếu đuối! Quả là quá đáng mà! Da mặt không dày thì cũng không thể nào nói ra những lời như vậy được.
Chương Ngọc Bạch rất khách sáo: “Vị cô nương này, ý của ta là trong này có hai đà chủ của Kim Sơn trại, hai người này đều có giá một trăm lượng bạc.”
Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, thoạt nhìn mấy tên sơn phỉ này cũng là nhân vật lớn nổi danh trên bảng cho nên mới bị Chương Ngọc Bạch nhận ra.
Vậy mà có một trăm lượng bạc từ trên trời rơi xuống, đương nhiên Tiêu Vũ rất vui vẻ, nàng lập tức nói: “Không ngờ Chương Thái thú lại là người như vậy, vừa rồi là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Chương Ngọc Bạch nói: “Người đâu, lấy bạc cho vị cô nương này.”
“Còn về những sơn phỉ này, giam lại hết, tội danh lớn thì xử trảm, tội danh nhỏ thì lưu đày đến Ninh Nam.” Chương Ngọc Bạch sai bảo.
“Ninh Nam!” Hắc Phong có chút kinh ngạc.
“Sao? Có gì không đúng sao?” Chương Ngọc Bạch nghi hoặc nhìn Hắc Phong.
Hắc Phong vội vàng nói: “Ta chỉ cảm thấy Ninh Nam quá gần nơi này, nếu lưu đày bọn họ đến đó thì sau này lại trở về làm sao bây giờ?”
“Ngoại trừ Ninh Nam tháp, không phải còn có một nơi Ninh Bắc tháp sao? Đây chính là một nơi tốt!”
Nam quỷ sơn phỉ của Kim Sơn trại rất phẫn nộ: “Thái thú đại nhân, ta tố cáo, trước kia hắn cũng là Hắc Phong trại! Đó cũng là một trại sơn phỉ! Lần này hắn đưa bọn ra đến đây là vì tranh đoạt địa bàn, đen ăn đen!”
Hắc Phong rất tức tối, phẫn nộ nói: “Ngươi câm miệng cho ta, có tin gia gia bẻ hết răng của ngươi xuống hay không?”
Tiêu Vũ thở dài một tiếng nói: “Bọn họ đều là người áp tiêu ta thuê, một nữ tử yếu đuối như ta sao có thể là sơn phỉ?”
Chương Ngọc Bạch đưa ánh mắt dừng trên người Tiêu Vũ, hỏi: “Không biết phải xưng hô với vị cô nương này như thế nào?