.
Chương 249: Chồn Vào Chuồng Gà
Tiểu Lâm Tử quen nịnh nọt, lúc này đã kéo một mảnh vải, viết cờ của Hắc Phong trại lên đó, bảo Liễu Sơn có võ công lợi hại treo trước cửa Kim Sơn trại.
Bấy giờ Tiểu Lâm Tử mới phát hiện tấm biển Kim Sơn trại đã biến mất từ lâu. Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết ngay ai làm.
“Công chúa, bây giờ chúng ta phải làm sao? Quay về đổi tiền thưởng sao?” Hắc Phong hỏi.
Vương Hà nghe vậy lập tức nổi giận nói: “Các ngươi hay lắm, Đại đương gia và Nhị đương gia của bọn ta đã đi Dự quận, không bao lâu nữa sẽ trở về. Nếu các ngươi nếu là nhanh chóng thả bọn ta ra thì còn có một con đường sống, nếu vẫn khăng khăng cố chấp, nhất định kết cục sẽ rất thê thảm.”
Tiêu Vũ nghe nói như thế, phát hiện điểm quan trọng, mở miệng hỏi: “Đi Dự quận làm gì?”
“Còn không phải do ở Dự quận có mấy kẻ không có mắt, bắt đà chủ của Kim Sơn trại bọn ta, trại chủ của bọn ta đi cứu người!”
“Không chỉ cứu người, còn muốn nghiền xương mấy tên kia thành tro!” Có người bổ sung.
Lúc nói lời này, bọn họ đều hung tợn nhìn chằm chằm đám người Tiêu Vũ. Ý tứ đã rất rõ ràng, chính là muốn uy hiếp Tiêu Vũ.
“Ngươi đã thấy chưa? Người nào đối địch với Kim Sơn Trại ta thì toàn bộ Kim Sơn trại bọn ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, nếu các ngươi không dừng cương trước bờ vực, kết cục cũng giống như đám chuột nhắt ở Dự quận kia!”
Tiêu Vũ liếc mắt nhìn Vương Hà. Vóc dáng Vương Hà gầy nhom, trông giống như là chuột thành tinh.
Nàng ghét bỏ đưa mắt rời đi, sau đó nở nụ cười: “Trùng hợp thật, bọn họ đi tìm Dự quận gây hấn với chúng ta, chúng ta đến Kim Sơn trại tìm bọn họ gây chuyện...”
“Các ngươi nói xem, như vậy có gọi là tâm ý tương thông không?” Tiêu Vũ hỏi.
Tuy trình độ văn hóa của Hắc Phong không cao, nhưng nghe xong lời này, ngẫm nghĩ một chút cũng cảm thấy có chỗ nào đó khác lạ.
Sắc mặt Vương Hà hơi đổi, hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?
Tiêu Vũ đứng thẳng người, kiêu căng nói: “Kẻ hèn này chính là người trại chủ các ngươi muốn tìm.”
“Còn về đà chủ của các ngươi, giả thần giả quỷ ở gần Dự quận, bị ta bán rồi!” Tiêu Vũ nói đến đây, trong giọng nói có mấy phần đắc ý.
Vương Hà nghe vậy, tức giận đến mức suýt chút nữa không thở được nữa mà đi luôn.
Tiêu Vũ nói: “Lão chuột tinh kia, sao ngươi không nói nữa?”
Lão chuột tinh? Biệt danh lão chuột tinh mô tả quá chính xác, mọi người hiểu ngay người Tiêu Vũ nói là ai.
Vương Hà gần như bị nghẹn đến nội thương, phun ra một ngụm máu.
Tiêu Vũ nói: “Nhưng những kẻ đó ở Dự quận không tìm thấy bọn ta để gây sự, sẽ về nhanh thôi.”
Vương Hà gần như cắn nát hàm răng mình: “Chờ trại chủ bọn ta trở về, các ngươi sẽ không có kết cục tốt!”
Tiêu Vũ sờ sờ cằm, mở miệng nói: “Bọn ta phải đi chuẩn bị một chút.”
“Chuẩn bị chạy trốn sao?” Vương Hà hỏi.
Tiêu Vũ cười như không cười: “Chuẩn bị mai phục trại chủ của các ngươi!”
Vương Hà mở to hai mắt nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ liếc Vương Hà một cái: “Đừng trừng nữa, trừng nữa thì mắt thành hình tam giác ngược luôn.”
Tiêu Vũ đi đào một cái hầm ngay, sai người ném mấy người này vào trong hầm. Đào hầm cũng đơn giản, cứ lấy đèn thần ra đi tới đi lui một vòng, khiến người ta cảm thấy nàng dùng đèn thần lấy phần đất kia đi là được.
Trên thực tế, thứ Tiêu Vũ dùng chính là không gian. Đèn thần không có nhiều công dụng như vậy. Nhưng cũng sẽ không khiến cho người nào nghi ngờ, tất cả mọi người xem nàng là huyết mạch của Tiêu thị nên lại càng thắp sáng thêm nhiều điểm kỹ năng nữa.
“Công chúa, người có nhớ hay không, trên đường chúng ta đến đây đã gặp phải cái kia một đội nhân mã, có vẻ chính là người Kim Sơn trại.” Tạ Vân Thịnh lo lắng nói.
“Đám người kia cũng không ít đâu, phải có mấy trăm người, chỉ dựa vào mấy người chúng ta có thể là đối thủ của bọn chúng sao?”
Tiêu Vũ nói: “Lúc chúng ta tới không phải rất có lòng tin sao?”
Tạ Vân Thịnh: “...” Hắn ta không biết nói gì cho phải.
Lúc tới cũng không nghĩ đến Kim Sơn trại có nhiều người như vậy mà!
Tiêu Vũ nói: “Dù sao thì biện pháp cũng khó khăn hơn nhiều, để bổn Công chúa suy nghĩ cẩn thận một chút.”
Nói xong, Tiêu Vũ tiếp lời: “Không phải có thể đào hố sao?”
“Chờ lát nữa lúc bọn chúng trở về, chúng ta gài bẫy trên đường!” Tiêu Vũ nở nụ cười.
Đào thêm ít đất ra, về còn có thể trồng trọt!
Tiêu Vũ là phái hành động, nghĩ là làm ngay.
Trên con đường mà bọn chúng nhất định phải đi qua khi cưỡi ngựa trở về, nàng đào một cái hố to, dùng cành cây che phủ trên cái hố, phía trên cùng lại phủ thêm một lớp đất đen và cỏ xanh. Một cái bẫy hoàn hảo không tì vết đã được làm xong.