.
Chương 252: Muốn Làm Lão Lại Sao
Trong lòng những người này đều nghĩ, giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt! Chỉ chờ Đại đương gia và Nhị đương gia cứu người thôi!
Vốn dĩ Trình Vận Chi tới cứu người, không ngờ không cứu được ai mà còn bắt nhiều tù binh như vậy trở về.
Lúc đám người này cuồn cuộn nối nhau đi đến cổng thành, cổng thành đã đóng. Không đóng cũng không được, vừa rồi người của Kim Sơn trại còn tới gây chuyện.
Bây giờ người trên tường thành thấy người Kim Sơn trại vừa đi đã quay lại, lập tức khẩn trương.
“Người đâu, mau đi bẩm báo Thái thú đại nhân, nói người Kim Sơn trại đã trở lại!”
Có tiểu binh lập tức chạy xuống tường thành, có lẽ là đi tìm Chương Ngọc Bạch mật báo.
“Mở cửa thành!” Hắc Phong hắng giọng hô.
Người trên tường thành cất giọng nói: “Sao người Kim Sơn trại các ngươi quay lại đây rồi?”
Trình Vận Chi nghe vậy, cưỡi ngựa đi tới phía trước: “Ta nói này Quách Bình, ngươi xem ta là ai?”
Quách Bình là một nam tử hơn ba mươi tuổi, quanh năm bị gió thổi phơi nắng, màu da thô ráp.
Không chỉ ngoại hình của hắn ta thô mà suy nghĩ cũng có chút cẩu thả. Vừa nghe vậy, hắn ta lập tức kinh hãi nói: “Trình Vận Chi! Sao ngươi cũng bị người Kim Sơn trại bắt vậy?
“Ngươi đợi đấy, ta đã phái người đi gọi Thái thú, huynh đệ ta nhất định sẽ không bỏ rơi ngươi!” Quách Bình tiếp tục nói.
Trình Vận Chi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, không nhịn được mắng: “Mắt mù sao?”
“Mở to mắt nhìn kỹ đi, những người này đều bị ta trói rồi.” Trình Vận Chi nói tiếp.
Quách Bình thò đầu từ trên tường thành xuống nhìn một cái rồi nói: “Không phải chứ Trình Vận Chi, trước đây ta còn kính trọng ngươi là một hán tử, hôm nay ngươi vậy mà cấu kết với người Kim Sơn trại, ý đồ muốn trêu đùa lừa ta mở cổng thành! Ta nói cho ngươi biết, vì bách tính trong thành, bọn ta tuyệt đối sẽ không mở cửa thành!”
Tiêu Vũ liếc Trình Vận Chi: “Ta nói này Trình thống lĩnh, ở trong lòng đồng liêu ngươi lại là người như vậy.”
Mặt Trình Vận Chi tối sầm, nói: “Không phải nói đã báo Thái thú sao? Đợi Thái thú tới, chắc chắn Thái thú sẽ không ngu xuẩn như vậy!”
Đợi Chương Ngọc Bạch đến vẫn cần một chút thời gian. Đám người Tiêu Vũ tìm một chỗ sạch sẽ, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Tiểu Lâm Tử lại đi kiếm hai cái lá cây lớn làm đệm cho Tiêu Vũ.
Ngay lúc Tiêu Vũ đang buồn ngủ, Chương Ngọc Bạch lên tường thành, Quách Bình đi theo bên cạnh.
“Thái thú, chuyện khác thường ắt có chỗ kỳ lạ, trong này nhất định có bẫy!” Quách Bình tiếp tục nói.
Hắc Phong không thể nhịn được nữa: “Ngươi đừng có ăn nói bừa bãi, lúc trước Hắc gia gia ngươi đã bắt sơn phỉ đưa vào trong thành, trước đó có thể bắt đưa đến được, giờ bắt được nhiều như vậy, các ngươi lại không cho bọn ta vào thành! Rõ ràng là các ngươi không có tiền, không trả nổi tiền thưởng, quỵt nợ!”
Tiêu Vũ nghe vậy, trong lòng tính toán, chẳng lẽ những người này thật sự muốn quỵt nợ sao?
“Lão lại!”
“Lão lại!”
Hắc Phong suy nghĩ một chút rồi rồi hắng giọng hô, những người khác lập tức noi theo.
Tiếng lão lại này truyền thẳng tới trên tường thành.
Sắc mặt Chương Ngọc Bạch trầm xuống: “Chưa nói không trả tiền cho các người, các người kêu cái gì vậy?”
“Trả tiền còn không mở cửa thành?” Tiêu Vũ hỏi ngược lại.
Chương Ngọc Bạch dường như cũng hết cách, lập tức nói: “Mở cửa thành!”
Quách Bình mở to hai mắt, vô cùng bất ngờ: “Mở cửa thành? Thái thú, có phải ngài hồ đồ rồi không?”
Sắc mặt Chương Ngọc Bạch xanh mét: “Ta thấy ngươi mới là kẻ không tỉnh táo, cũng chỉ hơn một trăm người, tất cả thủ thành quân của chúng ta đều ở đây, chẳng lẽ chút người này cũng không đối phó được sao? Cho dù những người này thật sự có mục đích khác, nhưng chúng ta đối mặt với một trăm người này mà không mở cửa thành, vậy không phải nói cho bọn họ biết chúng ta sợ sao?”
“Bổn Thái thú nói không ai nghe sao?” Chương Ngọc Bạch hỏi ngược lại.
Dù Quách Bình có bất mãn thì lúc này cũng phải nghe lời Chương Ngọc Bạch.
Ngay khi cổng thành mở ra, thủ thành quân đều sẵn sàng đón địch, chỉ đợi nếu người vào có động tĩnh gì bất thường sẽ tiêu diệt ngay.
Nhưng đến lúc người thật sự đi vào, mọi người lập tức phát hiện đám người Kim Sơn trại đều bị người ta dùng dây thừng trói lại, buộc nối kéo vào giống như là châu chấu.
Trình Vận Chi xuống ngựa, tiến lên hành lễ với Chương Ngọc Bạch: “Thái thú đại nhân.”
Các binh sĩ xông lên, áp giải đám người Kim Sơn trại. Cửa thành đóng lại, hoàn toàn ngăn chặn khả năng những người này có viện binh. Lúc này trái tim mọi người mới hạ xuống.