.
Chương 254: Đại Đương Gia, Kim Sơn Trại Chúng Ta Đổi Tên Từ Khi Nào Vậy
Tiêu Vũ thấy Chương Ngọc Bạch dễ nói chuyện như vậy, lập tức bật cười: “Để ta suy nghĩ cẩn thận đã, hôm sau sẽ đưa danh sách cho ngươi.”
Tiêu Vũ cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Nàng cứ đi ra ngoài chọn mua đồ cũng không tiện lắm, nếu có người có thể cung cấp liên tục, bảo đảm cho nàng vật tư dựa theo yêu cầu của nàng thì quả thật là càng tốt hơn nữa!
Rất hiển nhiên, lão già Thái thú Thương Ngô không trông cậy vào được. Chương Ngọc Bạch vẫn có thể bồi dưỡng một chút.
Tiêu Vũ nói: “Ngươi đếm lại những người này đi, vẫn còn có một số người nữa đã bị ta lén nhốt lại rồi, vẫn chưa đưa đến đây, bọn ta sẽ đưa đến cho ngươi!”
Nàng đang nói đến những người đã bắt được ở Kim Sơn trại trước đó.
“Còn... còn nữa? “Trình Vận Chi đã kinh ngạc đến mức không biết nói như thế nào.
Tiêu Vũ gật đầu: “Đúng vậy, không phải đại ngốc tử và nhị ngốc tử của Kim Sơn trại kia tới Dự quận tìm bọn ta sao?”
“Người bọn chúng để lại trong Kim Sơn trại đều không có sức chiến đấu gì, bắt chẹt rất dễ dàng.” Tiêu Vũ nói, ra dấu tay rất thoải mái.
Mọi người trong Dự quận quay sang ngơ ngác nhìn nhau.
Sống đến tuổi này rồi, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa từng nghĩ đến còn có người có thể dùng từ dễ dàng bắt chẹt này để hình dung Kim Sơn trại.
Lại nói đến hai vị trại chủ Kim Sơn trại đã dẫn những người còn lại lên núi từ lâu. Vừa lên núi bọn chúng đã phát hiện không thấy tấm biển Kim Sơn trại đâu, phía trên còn treo một tấm vải trắng, viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Hắc Phong Trại.”
“Đại đương gia, Kim Sơn trại chúng ta đổi tên từ khi nào vậy?”
Sắc mặt Kim Sơn trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ không hay rồi: “Đi, đi qua xem chuyện gì xảy ra!”
Mọi người cùng nhau vào sơn trại. Trong sơn trại im ắng, đã không còn bóng người. Toàn bộ Kim Sơn trại đều giống như trống không.
Các nữ quyến Kim Sơn trại không ai dám chạy.
Tiêu Vũ không hề động đến người canh giữ các nàng chính là vì không gây phiền toái cho các nàng.
Không phải Tiêu Vũ không thể mang bọn họ đi, chủ yếu là lần này chỉ nàng dẫn theo vài người lên núi, chuẩn bị không đầy đủ. Nếu ở trên đường đụng phải người Kim Sơn trại, bọn họ có thể trốn thoát nhẹ nhàng, vậy những người khác thì sao?
Lúc này mấy người trông coi nữ quyến kia bị gọi tới hỏi.
“Nói, đã xảy ra chuyện gì?” Kim Sơn tức giận hỏi.
“Hắc Phong trại này là sơn trại nào? Bao nhiêu người tới?” Ngân Sơn cũng hỏi tiếp.
Trong mắt hai huynh đệ, Hắc Phong trại này nhất định là thế lực ác mới nổi lên, chắc chắn có rất nhiều người, dù bọn chúng không để lại nhiều người trong sơn trại, nhưng cũng không phải chỉ mấy người là có thể giải quyết được.
“Tổng cộng mười người.” Tên canh gác nhỏ giọng nói.
Lúc những người khác trong sơn trại bị bắt, hắn ta đã len lén đi ra xem qua.
“Mười người mà có thể công phá Kim Sơn trại của chúng ta sao?” Kim Sơn tức giận nói, không thể tin được chuyện đã xảy ra.
Tên canh gác lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “Trong mười người, còn có một nữ nhân.”
Hai vị đương gia nghe nói như thế, càng tức giận đến đầu váng mắt hoa. Bọn chúng suy nghĩ một chút là biết ngay ai làm rồi!
Lúc trước đám người bắt được huynh đệ của bọn chúng cũng chính là mười người, nghe nói một người trong đó chính là nữ nhân, giờ xem ra mấy người này thừa dịp bọn chúng đi Dự quận đến hang ổ của bọn chúng dò xét!
“Đại ca, khoan hẵng nóng giận đã, ta sai người đi làm chút cơm, đợi ăn no rồi nghĩ cách.” Ngân Sơn khuyên nhủ làm dịu tâm trạng một chút.
“Bẩm... bẩm báo Đại đương gia và Nhị đương gia, lương thực trong sơn trại chúng ta đều bị người ta lấy đi rồi.” Kẻ canh gác chỉ là một tiểu lâu la, giọng nói cũng không mạnh mẽ lắm, sợ bị tai bay vạ gió.
Kim Sơn không thể tin nổi những mình nghe được, lập tức hỏi: “Cái gì? Lương thực cũng mất rồi?”
Ngân Sơn cắn răng nói: “Đúng là đáng hận! Nhưng mà lúc trước ta còn cho người cất chút thức ăn ở trong hầm, đi lấy ra đi. Đồ trong hầm chắc không mất chứ?”
“Đồ đạc trong hầm không mất, nhưng...” Tên canh gác do dự.
“Nhưng mà cái gì?” Kim Sơn đã không còn cách nào bình tĩnh nổi, giọng nói càng lúc càng lớn.
“Ta nói cho ngươi biết, nếu các ngươi không làm đồ ăn được thì ta sẽ lập tức nướng ngươi lên làm mồi nhắm rượu!”
Tên canh gác run cầm cập tiếp tục nói: “Nồi nấu cơm và cả củi của sơn trại chúng ta đều bị người ta lấy đi rồi. Củi thì còn dễ, núi rừng nhiều, có thể tha hồ chuẩn bị, nhưng mà không có nồi làm sao nấu cơm?”
“Nếu để ta bắt được những người đó, nhất định phải băm bọn chúng thành trăm mảnh!”