.
Chương 258: Phản Nghịch Trời Sinh
Tiêu Vũ nghe vậy, nhìn Chương Ngọc Bạch một cái: “Ý tốt của ngươi trong lòng bọn ta nhận, nhưng thứ lỗi cho ta khó tuân lệnh được.”
“Đi thôi, xem ra bữa cơm này chúng ta không có tư cách ăn.” Tiêu Vũ nói xong, lập tức đứng dậy định đi ra ngoài.
Chương Ngọc Bạch thấy thế vội vàng đứng dậy cản Tiêu Vũ: “Tạ cô nương, mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không, ta cũng phải cảm ơn chuyện các ngươi làm cho Dự quận.”
“Đây là tiệc cảm ơn, mọi người cứ yên tâm ăn.” Chương Ngọc Bạch tiếp tục nói.
Nói xong Chương Ngọc Bạch còn bổ sung thêm một câu: “Ta còn nợ tiền của các ngươi, xem như là tiền lãi.”
Nghe xong lời này, Tiêu Vũ yên tâm, ngồi xuống một lần nữa.
Chương Ngọc Bạch nâng chén: “Các vị đều là anh hùng hảo hán, Chương Ngọc Bạch ta kính trọng các ngươi!”
Đang nói chuyện, Quách Bình vội vã xông vào: “Không hay rồi!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại.
Quách Bình lau mồ hôi trên trán, khó xử nhìn Chương Ngọc Bạch, muốn nói lại thôi.
Chương Ngọc Bạch nói: “Nói đi, đây đều là người một nhà.”
Quách Bình tiếp tục nói: “Người của Kim Sơn trại kia đi phát anh hùng thiếp, nói là mười ngày sau sẽ tiến công Dự quận chúng ta!”
Sắc mặt Chương Ngọc Bạch hơi thay đổi, hỏi lại: “Đã phát anh hùng thiếp cho nhà nào rồi?”
Quách Bình đáp: “Các sơn trại lớn gần đây đều được phát, lần này chúng ta không chỉ đối phó với Kim Sơn trại mà còn phải đối phó với sơn trại khác.”
“Thái thú, chuyện này phiền rồi!” Quách Bình vội vàng nói.
“Người đi Thương Ngô đã về chưa?” Chương Ngọc Bạch hỏi.
“Thái thú Thương Ngô nói, để chúng ta tự mình giải quyết chuyện Dự quận.” Quách Bình thở dài một tiếng.
Trên thực tế, trước khi đám người Tiêu Vũ đến Dự quận Chương Ngọc Bạch đã đi mượn binh, định giải quyết Kim Sơn trại.
Nhưng mà người được phái đi mượn binh cứ đi hết lần này đến lần khác, không lần nào thành công.
Vẻ mặt Chương Ngọc Bạch tối sầm lại, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Các vị, các vị... rời đi đi.”
Tiêu Vũ nghe vậy có chút kinh ngạc: “Vừa rồi không phải ngươi còn bảo bọn ta ở lại sao? Sao bây giờ lại để cho bọn ta đi.”
Chương Ngọc Bạch cười khổ một tiếng: “Vốn chỉ là đối phó với Kim Sơn trại thôi, Kim Sơn trại tổn thất không nhỏ, nếu chúng ta nhân cơ hội tấn công sẽ có phần thắng.”
“Nhưng hôm nay Kim Sơn trại tập kết các sơn trại lớn khác, thủ quân của Dự quận bọn ta cũng không đủ nhìn. Các ngươi động đến người của Kim Sơn trại người, nếu lần này bị bắt, nhất định sẽ không có kết cục tốt.”
“Lúc trước ta sai người dán bố cáo treo giải thưởng lên, các ngươi cũng chỉ dựa theo những gì viết trên đó mà làm thôi, đương nhiên ta phải bảo vệ các ngươi chu toàn.” Chương Ngọc Bạch tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghe vậy, trầm mặc một lúc lâu. Con người nàng là ăn mềm không ăn cứng nhất. Đương nhiên, nếu Chương Ngọc Bạch có ý tính kế, nhất định nàng cũng sẽ không mắc câu.
Nhưng con người nàng trời sinh muốn chống đối, Chương Ngọc Bạch để cho nàng đi, nàng lại không muốn đi. Nhưng có đi hay không thì Tiêu Vũ cũng không có ý định nói cho Chương Ngọc Bạch.
Sau khi dùng bữa xong, Tiêu Vũ dẫn các huynh đệ của mình đi nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, bọn họ lập tức ra khỏi thành.
Quách Bình và Trình Vận Chi cùng nhau đến tìm Chương Ngọc Bạch.
Chương Ngọc Bạch không còn ung dung như ngày xưa, ngược lại có vài phần tiều tụy: “Thế nào?”
“Bọn họ đều đi rồi.” Trình Vận Chi thở dài một tiếng.
Quách Bình nhân cơ hội nói ngay: “Những người này chỉ muốn đổi tiền thưởng, bây giờ thấy tiền thưởng không có hi vọng, còn có thể mất mạng, đương nhiên sẽ không ở lại đây!”
“Không bằng chúng ta chờ một chút xem, theo ta thấy, vị Tạ cô nương kia và thuộc hạ của nàng không phải người như vậy, nếu bọn họ thật sự sợ thì lúc trước cũng sẽ không động đến Kim Sơn trại.”
Quách Bình nghe vậy, vội nói: “Nếu bọn họ còn quay về thì ta sẽ trồng cây chuối đi ị ngay!”
Trình Vận Chi: “…”
Hắn ta có chút câm nín. Lập lời thề thì thôi đi, có thể nói thứ gì không ghê tởm chút không.
Mới ăn xong bữa sáng, chỉ nghĩ đến hình ảnh này đã cảm thấy buồn nôn.
Còn về đám người Tiêu Vũ? Đêm qua xem như đã được nghỉ ngơi một đêm thật tốt, là Chương Ngọc Bạch sai người sắp xếp chỗ, tránh cho bọn họ không có chỗ nghỉ ngơi.
Về việc rời đi? Cũng không phải là vì sợ hãi. Trong từ điển của Tiêu Vũ không có từ sợ hãi này. Nàng muốn đi gầy dựng sự nghiệp.
Trên thực tế, cho dù không có “Hồng Môn yến” ngày hôm qua, Tiêu Vũ cũng quyết định đi Cửu Động trại một chuyến.