Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276: Gần Mực Thì Đen

. Chương 276: Gần Mực Thì Đen
Tuy nhiên, hiện giờ điều này là một suy nghĩ không thực tế đối với Tiêu Vũ.

Nghĩ đến điều này thì chi bằng nghĩ cách làm sao mới có thể quay lại Thịnh Kinh, rồi lấy mấy cái nồi sắt lớn, bổ sung đồ dự trữ.

Hành Sơn quận gặp thiên tai nghiêm trọng.

Chỉ có hai khách điếm không gặp phải tai họa, hiện giờ cũng đã chật kín người.

Tiêu Vũ chỉ đành phải dựng lều nghỉ ngơi.

Theo lý thì hiện giờ Tiêu Vũ để lộ tiền của, sẽ khiến một số người nhòm ngó.

Nhưng hiện giờ… Tiêu Vũ dẫn theo hộ vệ bên cạnh, cũng tức là nhóm người Hắc Phong, người nào cũng trông rất dũng mãnh, không giống người dễ chọc vào.

Chứ đừng nói hiện giờ Tiêu Vũ còn mua rất nhiều người như vậy!

Tuy nhiên, đêm nay Tiêu Vũ vẫn không được ngủ ngon.

Tận mắt nhìn thấy sức mạnh của thiên tai, điều này cũng là một sự chấn động đối với Tiêu Vũ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Vũ mơ màng thức dậy, dùng nước linh tuyền nấu nước nóng, pha sữa đậu nành, uống một ít, lúc này mới cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.

Sau đó nàng mới đi ra khỏi lều, nhận ra rằng lại có không ít người đến.

Tiêu Vũ không từ chối bất cứ ai, nàng đều giữ lại hết.

Sau khi Sở Duyên dẫn người quay về, chỗ Tiêu Vũ đã có bảy tám trăm người, được một thân tín của Tạ Quảng hộ tống đến Ninh Nam.

Bởi vì những người này được mua về, có văn thư làm chứng, vì vậy cho dù người của Thương Ngô muốn hỏi thăm cũng không sợ người khác phát hiện.

Họ chỉ nói dối là đến Dự quận, Thái thú Thương Ngô chỉ cảm thấy Chương Ngọc Bạch có bệnh mới lo tìm thầy, mua một vài nô tài về, định mở đường chiến đấu với thổ phỉ.

“Cô nương không đi cùng với bọn ta sao?” Tần Tề Sơn nhận ra Tiêu Vũ không đi với mình, không nhịn được hỏi.

Tiêu Vũ mỉm cười: “Ta vẫn cần phải giải quyết một vài chuyện, vài ngày nữa sẽ trở về.”

“Các ngươi cứ đến nhà ta chờ là được.” Tiêu Vũ nói thêm.

Cảm tình của Tần Tề Sơn đối với Tiêu Vũ rất phức tạp, cũng không coi Tiêu Vũ là chủ nhân đã mua mình mà là ân nhân cứu mạng mình, vì vậy sẽ có cảm giác dựa dẫm vào Tiêu Vũ.

Hắc Phong nhìn Tần Tề Sơn nói: “Ta thấy tiểu tử ngươi là một hạt giống tốt, trong nhà bọn ta có một huynh đệ họ Liễu, ngươi chỉ cần trở về học công phu quyền cước, chờ sau này ngươi học được…”

Hắc Phong khựng lại: “Đến lúc đó ta sẽ nhận ngươi vào đội hộ vệ của ta, chúng ta cùng nhau bảo vệ chủ nhân.”

Tiêu Vũ nhìn Hắc Phong.

Đây chẳng phải là gần mực thì đen gần đèn thì sáng sao?

Nàng vẫn chưa kịp tẩy não cho những lực lượng mới này mà Hắc Phong đã hành động trước rồi.

Đương nhiên, trong mắt Tiêu Vũ đây không phải là gần mực thì đen gì đó mà chắc chắn là gần đèn thì sáng!

Hắc Phong đã có được chân truyền sâu sắc từ nàng rồi!

Nghe vậy, Tần Tề Sơn lập tức vui mừng nói: “Vậy sau khi đến nơi ta nhất định sẽ cố gắng tập luyện, đến lúc đó tranh thủ trở thành thuộc hạ của Hắc đại ca, cùng bảo vệ cô nương với Hắc đại ca!”

Tiêu Vũ cười nói: “Đi đi.”

Tần Tề Sơn bế muội muội của mình đi cùng mọi người về phía Nam.

Tiêu Vũ đưa mắt nhìn mọi người rời đi.

Nàng cũng không lo lắng rằng những người này sẽ bị chướng khí đầu độc khi băng qua dãy núi giữa Hành Sơn và Thương Ngô.

Bởi vì nàng đã cho những người này mang theo túi nước, trong túi nước có nước linh tuyền.

Có nước linh tuyền bồi bổ, những người này sẽ không dễ bị chướng khí đầu độc.

Nếu không được thì trong tay những binh sĩ Nam Dương hộ tống họ đi Ninh Nam có một ít thuốc cứu mạng thượng hạng, tóm lại sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Lúc Tiêu Vũ đi ngang qua Nam Dương, đã gặp Tạ Quảng một lần.

Trước đó Nam Dương quận gặp nạn lũ lụt nhưng hiện giờ nước lũ đã rút. Trước sự dẫn dắt của Tạ Quảng, Nam Dương đã được xây dựng lại từ lâu.

Vì Tạ Quảng mở nhà kho để cứu trợ lương thực nên Nam Dương không có nhiều nạn nhân thiên tai như Hành Sơn quận.

Tạ Quảng rất kích động khi nhìn thấy Tiêu Vũ: “Lão thần tham kiến Công chúa điện hạ!” Tạ Quảng vừa nói vừa quỳ xuống hành lễ.

Tiêu Vũ lập tức nói: “Tạ đại nhân không cần phải như vậy.”

“Lần này gặp mặt, hình như Tạ đại nhân khỏe hơn trước nhiều rồi.” Tiêu Vũ cười nói.

Tạ Quảng thành thật nói: “Đó là điều đương nhiên, cứ nghĩ đến việc hoàng tộc Tiêu thị vẫn còn có hậu nhân, còn có một người như Công chúa ở đây, ta cảm thấy tương lai rất đáng mong đợi!”

“Con người ấy à, có hy vọng thì đương nhiên sẽ khỏe khoắn hơn!” Tạ Quảng cười nói.
Bình Luận (0)
Comment