.
Chương 278: Đoàn Kết Keo Sơn
Tiêu Vũ nhìn Tạ Quảng hỏi: “Vậy theo ý của Tạ đại nhân, thấy thế nào?”
Nghe vậy, Tạ Quảng chắp tay nói: “Theo ý kiến của lão thần, cho dù trước đây trong hoàng tộc Tiêu thị có phân tranh nhưng cũng là chuyện đã qua. Nam An Vương đã trả giá vì chuyện này, khi bệ hạ vẫn còn, cũng chưa từng trách tội Nam An Vương.”
“Hoàng tộc Tiêu thị vốn ít con cháu nối dõi, có rất ít Vương gia vẫn còn sống. Dù sao thì Nam An Vương cũng là họ hàng thân tộc của Công chúa, vẫn mong Công chúa cho phép hắn đến Ninh Nam, để tránh làm chạnh lòng những người khác trong hoàng tộc Tiêu thị.” Tạ Quảng nói tiếp.
“Hành động này cũng có thể để hoàng tộc Tiêu thị nhìn thấy sự lương thiện của Công chúa. Sau này Công chúa giơ cánh tay, hoàng tộc Tiêu thị đã ngủ đông cũng sẽ đi theo Công chúa.”
Tiêu Vũ gật đầu, cảm thấy những gì Tạ Quảng nói rất có lý.
Thật ra Tạ Quảng nhắc đến chuyện trước đây Nam An Vương từng tranh giành ngai vàng với cha của Tiêu Vũ, cũng không mong rằng Tiêu Vũ mặc kệ Nam An Vương, mà mong rằng Công chúa thu nhận Nam An Vương sau khi biết cơ bản mọi chuyện.
Đương nhiên, khi thu nhận, không cần hoàn toàn tin tưởng, vẫn cần phải đề phòng.
Tiêu Vũ nói: “Bổn Công chúa hiểu ý của ngươi rồi. Ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
Tuy nhiên, rốt cuộc phải đối xử với Nam An Vương như thế nào, Tiêu Vũ vẫn muốn xem thử.
Lúc nửa đêm.
Lúc Tiêu Vũ xuất hiện ở nơi mình bị lưu đày, miếu đổ nát mình từng ở.
Đội ngũ lưu đày từ khu Ba Thục tới đang đóng quân ở đây.
Lúc nàng đến đó, chợt nhìn thấy trong miếu đổ nát có đống lửa, xung quanh có rất nhiều binh sĩ áp giải.
Nhóm người bị áp giải là một đám nam nữ già trẻ.
Có vẻ như… Đều đến từ một nơi.
Chính là cả phủ của Nam An Vương, còn có họ hàng thân thuộc của phủ Nam An Vương.
Lúc này, Nam An Vương Tiêu Thần An đang ngồi bên cạnh một đống lửa, khó có thể chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Thần An trẻ tuổi hơn phụ hoàng của Tiêu Vũ rất nhiều, khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, ánh mắt lộ vẻ man mác buồn.
Xem ra hắn ta đang buồn bã vì chuyện gì đó.
Bên cạnh Tiêu Thần An có một nữ nhân trung niên xinh đẹp, đang khuyên nhủ: “Vương gia, hay là chúng ta chạy trốn đi.”
Đó là Trần Trắc phi của Tiêu Thần An.
Còn Chính phi của Tiêu Thần An ư? Hắn ta vẫn chưa nạp Chính phi, bên cạnh chỉ có một Trần Trắc phi.
Tiêu Thần An thoáng liếc nhìn Trần Trắc phi, hỏi: “Chạy sao? Chạy đến nơi nào?”
Trần Trắc phi lên tiếng: “Ta biết Vương gia rất lợi hại, nhất định sẽ có cách đưa ta và con đi.”
Tiêu Thần An liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Ta đi thì dễ, nhưng những thuộc hạ và người hầu đi theo bổn vương thì sao?”
“Nhưng chẳng lẽ Vương gia không quan tâm đến sự sống chết của ta và Tiên Nhi sao?” Trần Trắc phi hỏi.
Tiêu Thần An nheo mắt nói: “Sau khi đến Ninh Nam, ta sẽ nghĩ cách để người khác cho rằng các ngươi đã chết, đưa các ngươi rời đi.”
Trần Trắc phi lại nói: “Nhưng thần thiếp muốn đi với Vương gia.”
Tiêu Thần An xụ mặt: “Dù sao ta vẫn muốn đến Ninh Nam xem thử.”
Trần Trắc phi rất bất mãn: “Tại sao Vương gia cứ nhất định phải đến Ninh Nam lưu đày? Nếu Vương gia đầu hàng từ sớm thì có lẽ vẫn được làm Vương gia đấy.”
Tiêu Thần An nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Sau này không được nói những lời như vậy!”
Trần Trắc phi không phục, hiện giờ Tiêu Thần An không còn là Vương gia nữa, nàng ta cũng không sợ điều gì nữa, thế là Trần Trắc phi nghĩ đến điều gì đó: “Nếu không phải ngài dẫn binh rời khỏi Ba Thục, muốn trở về Thịnh Kinh, khiến Vũ Văn Phong bất mãn, chúng ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này!”
Tiêu Thần An trầm giọng nói: “Hoàng huynh viết thư xin ta giúp đỡ, sao ta có thể không đi chứ?”
“Hoàng huynh đã chết rồi, nhưng con của hoàng huynh vẫn còn! Ta không thể làm ngơ được.” Tiêu Thần An trầm giọng nói.
Trần Trắc phi tiếp tục nói: “Nếu không có hắn, ngai vàng này vốn là của ngài, hiện giờ hắn xảy ra chuyện, ngài hà tất phải chạy đến cứu con của hắn chứ?”
Tiêu Thần An cau mày: “Tộc Tiêu thị ta đoàn kết keo sơn, cho dù ta và hoàng huynh từng tranh giành ngai vàng nhưng hoàng huynh cũng không dồn ta vào chỗ chết.”
“Còn ta, nếu lúc đầu ta giành được ngai vàng thì cũng sẽ để hoàng huynh sống yên ổn cả đời.”
“Hiện giờ hoàng huynh đã xảy ra chuyện, trong thế hệ này của Tiêu thị, chỉ có một mình ta thân thiết với hắn nhất, sao ta có thể không quan tâm chứ?” Tiêu Thần An hỏi ngược lại.
“Được rồi, chuyện của bổn vương, ngươi đừng tham gia thì hơn!” Tiêu Thần An không vui nói.