.
Chương 282: Ta Cảm Thấy Rất Tốt
Nhưng không ngờ là Bùi Kiêm nằm đến đó, lại ngồi trở về.
Trong mắt ông ấy lộ ra chút hoang mang, nhưng cũng vì chút hoang mang này mà trông có thần thái hơn.
Phải biết rằng thời điểm bị khiêng đi, hai mắt của ông ấy đã đục ngầu, nhìn thế nào cũng không giống như người sống.
“Cha...” Thời điểm Bùi Vô Thương mở miệng không khỏi nghẹn ngào.
Bùi Kiêm nhìn Bùi Vô Thương: “Vô Thương.”
“Cha, hiện tại ngài cảm giác thế nào?” Bùi Vô Thương vô cùng khổ sở.
Nghe nói rằng con người khi cận kề cái chết đều sẽ hồi quang phản chiếu, thời điểm trước khi tổ mẫu của hắn ta qua đời cũng đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực, còn ăn rất nhiều thứ, nhưng vào nửa đêm lại không thể vượt qua được mà qua đời.
Bùi Vô Thương biết cha mình vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng vì tổ mẫu, tổ mẫu không còn nữa, đương nhiên ông ấy cũng không muốn ở lại triều đình nịnh nọt Vũ Văn Phong.
Hắn ta không trách cha, chỉ cảm thấy phu nhân và đứa con vẫn còn đang quấn tả của mình có chút đáng thương.
Bùi Kiêm nhìn Bùi Vô Thương nói: “Ta cảm thấy rất tốt.”
Cảm giác tức ngực, khó thở đã không còn nữa, lại còn hơi đói.
Bùi Vô Thương nhanh chóng mang đồ ăn tới cho Bùi Kiêm, sau khi ăn xong, nét mặt Bùi Kiêm lại càng rạng rỡ hơn.
Lúc này, bất kể lời người thần bí vừa rồi nói là thật hay giả, Bùi Kiêm đều sẵn lòng coi đó là sự thật, bởi vì giống như một người đi trong sa mạc lâu ngày đột nhiên biết nơi nào là phương hướng có nguồn nước vậy.
Đương nhiên sẽ không muốn đó là giả.
Vài ngày tiếp theo.
Bùi Vô Thương chợt phát hiện ra, chẳng những cha của mình có thể ngồi dậy mà còn có thể đi lại, hơn nữa bước đi giống như bay, hoàn toàn không còn dáng vẻ ốm yếu như lúc trước.
Hơn nữa trong ánh mắt của cha cũng tràn ngập mong đợi.
Bùi Vô Thương không nhịn được hỏi: “Cha, ngày đó rốt cuộc ngài đã gặp ai thế? Người nọ đã nói gì với ngài vậy?”
Bùi Vô Thương cũng không ngốc, hắn ta biết cha mình có thay đổi như vậy chính là từ sau khi gặp người nào đó trở về.
Bùi Kiêm thần thần bí bí nói: “Đó là một vị đại sư, đại sư nói, ta chỉ cần đi về phía nam sẽ gặp được quý nhân trong số mệnh.”
Đột nhiên Bùi Vô Thương cảm thấy bản thân không nên hỏi điều dư thừa này.
E là cha đã hồ đồ rồi.
Nhưng mà hiện tại cho dù bọn họ không muốn đi về phía nam cũng không thể làm gì được! Cứ tiếp tục đi vậy.
Cũng may là sức khỏe của cả nhà đều bất ngờ trở nên tốt hơn nhiều, ngay cả trẻ con cũng phát triển bình thường.
Điều này khiến tâm trạng của Bùi Vô Thương trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Khoan nói đến sự nghi ngờ của hai cha con Bùi gia.
Lúc này, Tiêu Vũ đã dẫn người của mình trở về Thịnh Kinh.
Tuy rằng các quận phủ lớn đều bị thiên tai tấn công, nhưng Thịnh Kinh vẫn thịnh vượng như trước.
Tiêu Vũ dẫn Hắc Phong vào thành, trước đây Hắc Phong đã từng bị lưu đày, rất có thể sẽ đụng phải người quen trước đó từng áp giải hắn ta, nhưng mà Hắc Phong lại không sợ hãi gì cả.
Bởi vì... Trên mặt của Hắc Phong đã sớm có đầy râu quai nón.
Bây giờ nhìn thoáng qua chỉ có thể nhìn thấy mắt và mũi của hắn ta, toàn thân đều phủ đầy lông, cho dù là mẹ ruột gặp phải cũng chưa chắc đã nhận ra.
Giống như Tiểu Lâm Tử, nam cải trang thành nữ.
Nhìn như thật, thật sự khó có thể nhận ra được đây là một nam tử.
Về phần Quỷ Mặt Đen thì sao?
Sở dĩ hắn ta được gọi là Quỷ Mặt Đen là bởi vì nước da ngăm đen của hắn ta đã in sâu trong ký ức của mọi người.
Chuyện này thì rất dễ xử lý, Tiêu Vũ tìm một loại phấn dạng lỏng, thao tác hung hãn như hổ, khuôn mặt của Quỷ Mặt Đen lập tức trở thành một thiếu niên trắng nõn.
Cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ không dễ dàng liên tưởng một Quỷ Mặt Đen không dễ chọc vào với nam tử trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong ở trước mặt.
Tiêu Vũ cũng cải trang cho những người khác.
Những mỹ phẩm này đều được lấy ra từ trung tâm thương mại tổng hợp.
Cũng không phải là thứ có thể tìm thấy ở triều đại này, đặc biệt là không sợ trời mưa, nếu như không có nước tẩy trang thì hoàn toàn không thể dễ dàng tẩy đi được.
Nói tóm lại, mọi người đều được thay đổi diện mạo.
Chỉ cần không phải là người quá thân thiết thì thật sự sẽ không có ai liên tưởng được với dáng vẻ trước đây của bọn họ.
Một nhóm người chờ đợi trước khách điếm.
Quỷ Mặt Đen nhận lệnh đi ra ngoài: “Công chúa, ta đi thám thính một chút tin tức.”
Tiêu Vũ gật đầu: “Chú ý an toàn.”