.
Chương 29: Lòng Tham Không Đáy Thì Sẽ Gặp Thất Bại
Huống hồ Tiêu Vũ tiền nhiệm cực kỳ quen thuộc đường đi trong cung, Tiêu Vũ này cũng hình thành trí nhớ cơ thể, biết cách tránh né đám thị vệ.
Những tên trộm nhỏ bình thường, cho dù có thủ đoạn cao siêu, cũng không có năng lực này!
Tiêu Vũ đến Nghị sự điện, nhìn thấy long ỷ kia, cũng không do dự, nàng hiểu rằng do dự có thể dẫn đến thất bại.
Đã làm kẻ trộm rồi mà sao lại không nhanh tay hành động chứ?
Nhưng mà nghĩ như vậy, Tiêu Vũ lại cảm thấy cách nói này không chính xác, sao nàng lại là kẻ trộm được! Nàng chỉ về nhà lấy đồ mà thôi.
Cả nhà con chó già Vũ Văn đó mới là kẻ trộm, tên trộm cướp nước!
Tiêu Vũ ra khỏi Nghị sự điện, lại đi đến nội khố của hoàng cung, đây không phải là quốc khố, nhưng cũng là nội khố của hoàng cung, chắc chắn không ít đồ.
Sau khi Tiêu Vũ đi tới, phát hiện ra đồ bên trong đã bị chuyển đi không ít, có lẽ là con chó già Vũ Văn kia đã đưa phân chia cho người ta rồi.
Tiêu Vũ yên lặng lấy hết những đồ vật khác.
Lại đi bộ một vòng các cung điện trong hoàng cung.
Tiêu Vũ dừng ở Ngự thiện phòng thêm một khoảng thời gian, lấy thêm nhiều đồ ăn, trên đường đi lưu đày cũng không thể đói bụng được.
Lúc này đã là nửa đêm rồi.
Tiêu Vũ cảm thấy mình nên rút lui, nhưng còn có một việc rất quan trọng mà nàng chưa làm được, chính là ngọc tỷ, nếu có thể lấy lại được thì tốt quá.
Nàng đưa ngọc tỷ cho Vũ Văn Phong trước mặt mọi người, nếu Vũ Văn Phong làm mất ngọc tỷ thì cũng không vu oan cho nàng được nữa.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vũ đi đến Tuyên Nhân điện nơi Vũ Văn Phong ở.
Thư phòng của Hoàng đế ở đây, ngọc tỷ chắc chắn cũng ở đây.
Cũng không biết con chó già Vũ Văn kia đang lêu lổng ở đâu, nơi này cũng im ắng, Tiêu Vũ đi vào tìm kiếm.
Sau khi tìm, sắc mặt của Tiêu Vũ tối sầm lại, một phi tiêu hoa mai lập tức bay ra từ tay của Tiêu Vũ.
Kiếp trước khi nàng còn là chiến sĩ đặc chủng, phi tiêu hoa mai này là sở trường vô song của nàng.
Trên phi tiêu hoa mai còn có một cái dây xích bằng bạc, khi bắn ra ngoài, Tiêu Vũ cũng có thể thu hồi lại.
Nó giống như một con rắn bạc, cắn trực diện về phía kẻ địch.
Một bóng người chợt xuất hiện ở trong chỗ tối.
Vóc dáng của người nọ cao ráo, trông chắc hẳn là một nam tử trẻ tuổi, cũng mặc một bộ y phục màu đen.
Lúc này nam tử áo đen mở miệng: “Dừng tay lại!”
Bây giờ Tiêu Vũ đứng ở phía đối diện nam tử áo đen, bốn mắt nhìn nhau với nam tử áo đen.
Lúc này hai người đều hiểu rõ, bọn họ đều mờ ám, đến đây cũng không có ý tốt gì - đều là để tìm đồ.
Đương nhiên, Tiêu Vũ cảm thấy mình làm vậy là có ý tốt, nàng vì dân trừ hại, vì xả giận cho Tiêu Vũ tiền nhiệm.
“Ngươi là ai?” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, hỏi.
Tuy rằng nàng là Công chúa mất nước nhưng hoàng cung này vẫn là nhà của nàng, nếu nàng muốn trở về thì sẽ trở về, nhưng còn người này là ai vậy chứ?
Nam tử áo đen híp mắt nhìn Tiêu Vũ: “Lời này ắt hẳn là ta phải hỏi ngươi mới đúng chứ?”
“Hửm? Đến đây để tìm cái gì? Ngươi tìm cái này đúng không?” Tay của nam tử áo đen vừa di chuyển, một cái hộp hiện lên trên bàn tay của nam tử áo đen.
Mắt của Tiêu Vũ sáng rực lên, đây là hộp đựng ngọc tỷ!
“Đúng là đang tìm cái này!” Nam tử áo đen thản nhiên nói.
Trên mặt của Tiêu Vũ mang mạng che mặt màu đen, nam tử áo đen không biết dáng vẻ của Tiêu Vũ, hắn ta cũng đeo mặt nạ màu bạc, Tiêu Vũ cũng không biết nam tử áo đen là người đến từ đâu.
Bọn họ chỉ có thể phán đoán ý nghĩ của đối phương thông qua ánh mắt.
Tiêu Vũ lập tức nghiêm mặt: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Ta tới đây làm gì không liên quan đến ngươi, ngươi muốn lấy cái gì thì cứ lấy đi đi!” Vừa nói xong, nam tử áo đen giơ tay lên.
Tiêu Vũ lập tức cầm lấy.
Ngọc tỷ nặng trịch nằm trên tay của nàng.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.