.
Chương 300: Đến Nhà Của Ta Làm Nồi Đi
“Đương nhiên là vì chuyện này ảnh hưởng tới việc mua bán của Đào đầu to rồi. Đào đầu to này chính là đệ đệ của Đào thị, cũng chính là tiểu cữu tử của Thái thú.”
Thái thú của Tế Bắc quận tên là Lưu Canh, vô cùng yêu thương phu nhân của mình là Đào thị.
Đương nhiên, cũng không chỉ là yêu thương đơn giản như vậy. Rất có thể là cá mè một lứa, mượn tay tiểu cữu tử đi chèn ép cửa tiệm nhà người ta, sau đó đạt được mục đích lũng đoạn thị trường.
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì sắc mặt hơi tối sầm.
“Không có ai quản chuyện này sao?” Tiêu Vũ hỏi.
“Từ mấy tháng trước, sau khi tiên hoàng lên trời thì không có ai quản chuyện này nữa.” Người qua đường kia nói đến đây thì thở dài một tiếng.
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì lập tức hiểu là có chuyện gì rồi. Nhất định lúc phụ hoàng vẫn còn vẫn có người giám sát, nhưng bây giờ Lưu Canh chính là tay sai của Vũ Văn Phong, tiền của lấy được đều dâng cho Vũ Văn Phong, vì vậy... đương nhiên Vũ Văn Phong sẽ không quản chuyện này.
“Cút! Cút ra khỏi Tế Bắc cho ta, sau này nếu còn dám ở khu vực Tế Bắc nữa thì sẽ lấy mạng chó của ngươi!” Đào đầu to lạnh giọng nói.
Lúc này Tiêu Vũ cũng đã nhìn thấy vị Đào đầu to này.
Đầu của Đào đầu to cũng không lớn, không biết vì sao lại có biệt danh như vậy. Nhưng gã ta trái lại trông cao lớn thô kệch, mặt mũi tràn đầy dữ tợn một thân tướng mạo hung dữ. Chưởng quầy của nồi sắt Lý ký kia đã ngồi dưới đất khóc.
Chờ mọi người rời khỏi, Tiêu Vũ lập tức đi qua.
Lý chưởng quầy mở miệng nói: “Vị cô nương này, vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, cửa hàng này của bọn ta không thể mở được nữa, nồi này cũng không thể bán được. Nếu ngươi có cần gì thì tới nơi khác xem thử đi.”
Bên cạnh có một nam tử trung niên không có tinh thần gì đi tới, ông ấy thở dài một tiếng: “Làm gì còn nơi nào khác nữa?”
“Hai tiệm chúng ta đóng cửa một cái, chỗ này cũng chỉ còn lại nồi sắt Đào thị. Chỉ là chúng ta có thể dọn đi đâu? Rời khỏi nơi này còn có thể đi đâu làm nồi được nữa?” Người nói chuyện là Châu chưởng quầy.
Hai người coi như người cùng chung cảnh ngộ, cùng nhau bị người ta chèn ép.
Tiêu Vũ nhìn thấy vậy thì trong lòng có ý tưởng, lại hỏi: “Các ngươi thật sự muốn đi sao? Có muốn đến nhà ta làm nồi không?”
“Nhà của ngươi?” Hai người nhìn nhau.
“Cô nương nói đùa rồi, nếu ngươi muốn mua mấy cái nồi thì có thể mua được rất dễ dàng, cần những thợ rèn làm nồi như bọn ta làm gì?” Lý chưởng quầy bất đắc dĩ nói.
Tiêu Vũ nở nụ cười: “Người nhà của ta rất nhiều, cần rất nhiều nồi sắt.”
“Hơn nữa không chỉ cần nồi sắt, còn cần dao phay vân vân.” Tiêu Vũ bổ sung thêm.
Nếu có thể kiếm mấy thợ rèn về rèn binh khí cho mình, vậy coi như dễ dàng tiện lợi rồi! Chung quy không cần đi mua khắp nơi nữa.
Lý chưởng quầy nói: “Vậy có thể muốn bao nhiêu...”
Tiêu Vũ mở miệng hỏi: “Một năm các ngươi có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Một năm ta mang theo học đồ của mình có thể lời được hai trăm lượng bạc.” Lý chưởng quầy mở miệng nói.
Tiền này nhìn thì nhiều, nhưng đều là tiền vất vả, đều là từng búa từng búa gõ ra. Cái cửa hàng này là ở phía trước mặt tiền, phía sau chính là chỗ làm nồi.
Tiêu Vũ nói: “Thế này đi, ta trả tiền cho các ngươi, mua ba năm của các ngươi được không? Nhưng các ngươi phải hứa với ta, ba năm này làm việc cho ta, không được hỏi nhiều. Sau ba năm, các ngươi muốn đi thì có thể đi bất kỳ lúc nào.”
Ba năm đã đủ để nàng đuổi cả nhà Vũ Văn lão cẩu đi rồi. Cho dù không thể nào đạt được mục tiêu, nàng cũng có lòng tin khiến thợ rèn này ba năm lại ba năm ở lại bên cạnh mình cho mình sử dụng.
Có ai tiến vào tổ chức đa cấp rồi còn có thể nhẹ nhàng thoát thân chứ? Tổ chức đa cấp kia chỉ vẽ bánh nướng không trả tiền mà còn có thể lừa gạt được một đống người, còn nàng thật sự vàng ròng bạc trắng trả thù lao! Thật lòng thật dạ phong quan đấy!
“Cô nương ngươi thật sự không phải đang giỡn đó chứ?” Lý chưởng quầy rất bất ngờ.
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Không nói giỡn.”
“Ta có thể trả cho các ngươi tiền đặt cọc một năm trước.” Tiêu Vũ cười híp mắt.
“Có thể dẫn theo gia quyến không?” Châu chưởng quầy động lòng rồi, nhưng kéo theo gia quyến... không tiện cho lắm.
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, càng nhiều càng tốt!”
Mang bao nhiêu người theo cũng được! Nàng còn đang thiếu người đó!