.
Chương 302: Một Tia Sét Giáng Xuống
Chỉ thấy lòng người bàng hoàng. Thái thú Lưu Canh và tiểu cữu tử kia của ông ta Đào đầu to đích thân dẫn người lùng bắt bốn phía. Tiểu thương vãng lai bị dọa tới tan tác chim muông.
“Điều tra cho ta! Điều tra cho ta! Rốt cuộc là kẻ nào âm thầm giở trò!” Vẻ mặt của Đào đầu to dữ tợn.
Thuộc hạ chính là các sai dịch không dám lên tiếng, chỉ có thể điều tra khắp nơi. Thế nhưng đống nồi sắt đó đã biến mất không một chút dấu vết.
Lưu Canh đang tức giận vì chuyện nồi sắt, người bên kia đã tới bẩm báo.
“Báo... báo cáo! Thái thú đại nhân bớt giận...”
“Nói chuyện gì trước đi.” Trong giọng nói của Lưu Canh cũng mang theo lửa giận.
Người tới nói: “Hoa màu và đất trong điền trang của chúng ta đột nhiên biến mất hết rồi.”
“Hoa màu biến mất? Là ai trộm sao? Nhưng chuyện đất là sao?”
“Đất trồng hoa màu cùng nhau biến mất, bên trên đó đều là đất đai màu mỡ, đất còn lại địa thế trũng, cho dù vẫn có thể trồng trọt cũng không được tính là màu mỡ nữa!”
Thậm chí còn không màu mỡ bằng đất hoang. Đương nhiên người tới không dám nói tiếp những lời cuối cùng. Hắn ta cúi đầu, hận không thể chui vào trong khe đất.
Lưu Canh chỉ cảm thấy đầu vang lên ong ong, giống như sấm sét vang lên trong đầu mình…
Tiêu Vũ đứng lẫn trong đám người nhìn Lưu Canh, tâm trạng càng sung sướng!
“Thái thú đại nhân, chuyện này cũng tà môn quá rồi...” Có người nhỏ giọng thì thầm.
“Đúng đó, đống nồi sắt này đột nhiên biến mất thì cũng thôi đi, nhưng hoa màu và đất đai kia sao có thể tự nhiên mất được?” Đào đầu to cũng cảm thấy sau lưng bốc hơi lạnh.
Lưu Canh cười lạnh: “Cho dù là người hay quỷ, ta cũng phải khiến kẻ đó trả giá thật đắt!”
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì híp mắt liên tục cười lạnh.
Lưu Canh thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Trả giá thật đắt?
Tiêu Vũ tìm một chỗ không có ai tiến vào không gian, lấy một cái điện thoại di động ra.
Điện thoại vẫn còn pin, nhưng dưới tình huống không có tín hiệu này, điện thoại cũng tương đương với một cục gạch lớn.
Nhưng cũng không hoàn toàn là một cục gạch... còn có thể kết nối với máy bay không người lái bằng chế độ vô tuyến để điều khiển ở khoảng cách ngắn. Đã đến lúc để cho Phi Đầu Man, cũng chính là đầu ma nơ canh của mình xuất chiến rồi.
Lúc nửa đêm, đầu ma nơ canh nhựa có con ngươi màu xanh lục bay đến trên bầu trời Thái thú phủ.
Tiêu Vũ ấn vài cái trên điện thoại, vốn định phát một ít âm thanh mình đã thu sẵn...
Không ngờ rằng bên trong cái máy bay không người lái kia lập tức truyền tới một trận ồn ào: “Một tia sét giáng xuống như tử kim chùy khiến đất trời sụp đổ*.”
(*Lời bài hát “Kinh Lôi” của Nghê Hạo Nghị.)
Tiêu Vũ run tay một cái, vội vàng ấn xuống, sau đó bên trong mới phát ra tiếng nhạc cứ như tới từ âm phủ.
Thứ cho nàng vừa rồi run tay, lúc chọn nhạc từ trong kho bài hát đã chọn nhầm bài. Lần này Tiêu Vũ đã điều chỉnh thành công.
Lưu Canh đã sớm nghe được âm thanh ban đầu. Sấm sét? Sấm sét cái gì!
Lưu Canh từ trong nhà chạy ra, quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra... Chỉ thấy một đôi mắt màu xanh lục đang không có cảm xúc nhìn ông ta.
Nói thật... Tiêu Vũ dùng đèn màu xanh lá làm tròng mắt, nếu có cảm xúc mới là lạ đó.
Có lẽ thứ này trong mắt người hiện đại có chút buồn cười, nhưng đối với Lưu Canh chưa từng nhìn thấy thì quả thật có thể dọa ông ta sợ tới mức đổ mồ hôi khắp người!
Bên trong máy bay không người lái truyền ra giọng nói ai oán.
“Bổn tọa thích ăn tim gan của kẻ tàn bạo vô đức. Lưu Canh, dâng tim gan của ngươi ra cho bổn tọa ăn được không?” Trong bầu trời đêm không ngừng truyền tới giọng nói lạnh lẽo.
Lưu Canh đã quên mất ban ngày mình nói ra những lời tàn nhẫn từ lâu.
“Xin đại tiên tha cho ta, tim gan của ta không ăn được, nếu đại tiên thích ăn tim gan, ta có thể lấy cho đại tiên! Muốn nam nữ già trẻ gì cũng được hết!”
Lưu Canh kinh sợ quỳ lạy. Nhưng Tiêu Vũ nghe Lưu Canh nói vậy lại phẫn nộ từ tận đáy lòng.
Tên Lưu Canh này thật không lãng phí đánh giá của mình dành cho ông ta!
Vốn tưởng rằng người này chỉ hơi tham lam một chút, không ngờ rằng ông ta lại thật sự tàn bạo bất nhân như vậy! Thế mà vì mạng sống của mình muốn lấy tim gan của những người khác!
Tiêu Vũ điều khiển máy bay không người lái, lại kéo cổ họng truyền tới một câu: “Ngươi càng tàn bạo, tim gan của ngươi càng ngon. Tim gan của người khác, ta không thèm!”
“Ngày mai ta sẽ tới lấy tim gan của ngươi!” Tiêu Vũ nói xong thì điều khiển đầu ma nơ canh rời khỏi.