.
Chương 309: Trích Phần Trăm Cho Ngươi
Tất chân đã bao gương mặt của Tiêu Vũ cực kỳ chặt chẽ.
Lưu Canh lập tức nói: “Vậy sau này ta phải liên hệ với đại sư người thế nào?”
Tiêu Vũ nói: “Bọn ta ở tại Thương Ngô, đến lúc đó ngươi phái người tới Thương Ngô dán bố cáo là được.”
Tiêu Vũ cũng không có thời gian chạy tới chạy lui.
Mấy ngày nay nếu như không phải vì Ngọc Tần thì nàng cũng không có hứng thú trèo đèo lội suối.
Ám Ảnh lâu có cứ điểm ở trong thành Thương Ngô, nhận được tin tức tất nhiên sẽ đưa qua cho nàng.
Tiêu Vũ nói: “Được rồi, chuyện của ngươi đã giải quyết xong, thọ nguyên của ngươi đã tăng lên, Phi Đầu Man kia sẽ không dễ dàng đến tìm ngươi gây chuyện nữa.”
“Ta cáo từ trước.” Tiêu Vũ bổ sung thêm.
Lưu Canh vẫn còn có chút lo lắng: “Phi Đầu Man kia sẽ không quay trở lại chứ? Không thể diệt trừ nó sao?”
“Ta có thể khiến nó bị thương nặng, nhưng muốn diệt trừ nó... Ta còn cần phải tu luyện thêm vài năm nữa, vậy ta phải trở về tu luyện đây.” Tiêu Vũ làm bộ muốn đi.
Lưu Canh còn ở đó lôi lôi kéo kéo: “Cô nãi nãi, ta...”
“Ta đã nói rồi! Ngươi chỉ cần tích đức làm việc thiện nhiều thì sẽ không sao! Nếu ngươi còn tiếp tục lắm lời, ta sẽ tới Địa phủ đòi lại tiền mua tuổi thọ cho ngươi! Đến lúc đó ngươi tự sinh tự diệt đi!” Tiêu Vũ bực mình nói.
Nàng còn đang vội lên đường đây. Hơn nữa ai biết ở lại đây có bị lòi đuôi hay không?
Lưu Canh vội vàng nói: “Vậy người đi thong thả.”
Tiêu Vũ mang theo Tiểu Lâm Tử rời khỏi.
Đào đầu to nhìn rương hòm trống rỗng hỏi: “Tỷ phu, ngươi không cảm thấy chuyện này rất tà môn sao?”
“Liệu có phải ngươi bị người ta lừa tiền rồi không!” Đào đầu to tiếp tục nói.
Sắc mặt Lưu Canh u ám: “Lừa gạt? Lừa gạt thế nào? Chúng ta đã tận mắt chứng kiến đấy! Tiền ở trong rương đột nhiên biến mất!”
“Bà ta muốn lấy đống tiền này thì phải dùng thủ đoạn gì?” Lưu Canh tiếp tục nói.
Đào đầu to lại hỏi: “Thế nhưng... chẳng phải phủ chúng ta cũng mất đồ một cách khó hiểu hay sao?”
“Mái ngói cũng đã bị người ta bới ra rồi, ngươi nói xem không phải đại sư này là người trộm đồ của chúng ta chứ?” Đào đầu to rất căng thẳng.
Lưu Canh vừa được nhắc nhở như vậy thì vẻ mặt khó coi.
Ông ta tát vào mặt Đào đầu to một cái: “Ta thấy ngươi muốn bị đánh rồi! Sao lúc nãy người ở đây thì ngươi không nói? Bây giờ người đã đi rồi, ngươi muốn ta đi đâu tìm người đây?”
Trong lúc nói chuyện, Lưu Canh đã phái người đi ra ngoài tìm Tiêu Vũ.
Nhưng Tiêu Vũ đã bỏ chạy từ lâu rồi, làm sao còn có thể để lại cái đuôi đợi người ta tới tóm chứ?
Tiêu Vũ mang theo một nhóm người cưỡi ngựa rời khỏi.
Tốc độ của ngựa rất nhanh, người Tế Bắc vốn dĩ không đuổi theo kịp. Hơn nữa tới không bóng đi không dấu.
Lưu Canh lại cảm thấy Đào đầu to nói không đúng, sao vị đại sư này và Trộm Nồi Tặc có thể là cùng một người được chứ? Thoạt nhìn đại sư chính trực biết bao nhiêu?
Hơn nữa chuyện Phi Đầu Man kia cũng không thể làm giả được.
Bất kể nói thế nào, mạng cũng lớn hơn bất cứ thứ gì.
Đám người Tiêu Vũ chạy mất một ngày mới nghỉ chân ở một bờ sông.
Đám người Hắc Phong đi cho ngựa ăn. Về phần Ngọc Tần thì tới bờ sông rửa mặt và tay, sau đó đi hái nấm, chuẩn bị một nồi canh nấm.
Tiêu Vũ cảm thấy chuyện hái nấm này rất thú vị nên đi theo bên cạnh Ngọc Tần.
“Cái này gọi là kiến thủ thanh, ăn vào có thể nhìn thấy người nhỏ” Ngọc Tần có chút mừng rỡ.
“Không ngờ rằng ở đây lại có loại nấm này.”
Tiêu Vũ nói xong thì đi hái nấm, lúc hái nấm nàng còn không quên lén lút nhặt một ít sợi nấm vào trong không gian.
Trong không gian hiện tại có cây bình thường, cây ăn quả, hoa màu, rau củ, nhưng thật sự vẫn chưa có loại nấm này.
“Đây là nấm mối, ăn rất ngon.” Ngọc Tần lại nói.
Không bao lâu sau, Ngọc Tần đã dùng quần áo đựng rất nhiều nấm.
Tiêu Vũ nhìn thấy thì không nhịn được lấy một cái rổ ra đưa cho Ngọc Tần: “Dùng cái này đựng đi.”
Ngọc Tần rất nghi hoặc: “Rổ ở đâu ra vậy?”
Tiêu Vũ cười híp mắt: “Sau này ngươi sẽ biết.”
Tiêu Vũ cũng không có ý định giấu giếm chuyện đèn thần Đặc Lạp Đinh, đây chính là thủ thuật che mắt để nàng tự nhiên sử dụng không gian, nếu không thì cũng không thể có được không gian nhưng lại giấu giếm không dùng đúng không?
Nếu vậy, cho dù nàng tích trữ được một không gian vật tư thì cũng có tác dụng gì? Nàng có thể sử dụng được bao nhiêu chứ?