Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 312 - Chương 312: Về Lại Hang Ổ

. Chương 312: Về Lại Hang Ổ
Cho dù Tạ Quảng thật sự để lại, vậy cũng là để Tạ Quảng phát triển thế lực lớn mạnh.

Tạ Quảng lại là người của nàng, đến lúc đó thế lực lớn mạnh kia còn không phải là thế lực của nàng sao?

Thế nên Tiêu Vũ cực kỳ hào phóng.

Lần này tiến vào không gian Tiêu Vũ lập tức phát hiện cây sầu riêng kia đã cao hơn người rồi, bên trên đã kết một quả sầu riêng nhỏ lớn chừng nắm tay rồi. Nhưng thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ thiếu dinh dưỡng, còn kém xa một cây vải bên kia.

Có điều cuối cùng cũng đã kết quả, Tiêu Vũ vẫn tràn đầy mong đợi đối với cây sầu riêng này!

Đợi Tiêu Vũ chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, nàng lại chọn hai cái nồi sắt đặt lên bên trên hàng hóa.

Đây là đặc sản của Tế Bắc, nồi sắt của địa phương khác cũng không tốt bằng nồi sắt của Chương huyện!

Nồi sắt của Chương huyện này không cần dầu cũng có thể chiên trứng gà!

Lúc trước khi Tiêu Vũ tới nhà Tạ Quảng ăn trộm đã phát hiện chất lượng nồi của nhà Tạ Quảng bình thường, cũng đã có chút rỉ sắt rồi.

Vì vậy lần này Tiêu Vũ quyết định tặng mấy cái nồi sắt chất lượng tốt cho nhà Tạ Quảng, xem như phần thưởng của Tạ Quảng.

Tiêu Vũ chuẩn bị lễ vật xong thì mang theo mọi người tới Nam Dương. Ai ngờ lúc này mới vừa đến cửa thành nàng đã nhìn thấy bố cáo treo thưởng dán ở cửa thành.

“Treo thưởng Trộm Nồi Tặc số tiền lớn, nếu có người cung cấp được manh mối, thưởng năm trăm lượng bạc trắng, nếu có người bắt được Trộm Nồi Tặc, thưởng một ngàn lượng bạc trắng.”

Đây không phải là một con số nhỏ. Số tiền này đủ để khiến cho một vài người chuyên lấy treo thưởng mà sống chạy theo như vịt.

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Vũ khi nhìn thấy thông cáo treo thưởng này chính là…

Ồ! Tạ Quảng điên rồi sao? Vậy mà lại ra tay treo thưởng nàng!

Chẳng lẽ tên Tạ Quảng này làm phản rồi hả?

Nếu là như vậy thì hình như cũng không cần dán bố cáo, thế chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?

Tên Tạ Quảng kia làm như vậy là có mục đích gì?

Tiêu Vũ quyết định vẫn đi gặp Tạ Quảng.

Nàng tin rằng Tạ Quảng trung thành, có điều tiến vào thành rồi thì Tiêu Vũ đã giật mình hiểu ra... hình như Tạ Quảng không biết nàng chính là Trộm Nồi Tặc đúng không? Vậy nàng phải nhanh chóng đi tìm Tạ Quảng gỡ bố cáo xuống.

Sau khi nghĩ thông điểm mấu chốt, lúc Tiêu Vũ tới Thái thú phủ tâm trạng đã thả lỏng rất hơn, ít nhất không có cảm giác biết rõ núi có hổ mà vẫn lên núi nữa.

Tạ Quảng biết Sở Duyên đã trở về, phản ứng đầu tiên chính là đoán được Tiêu Vũ đã trở về nên cực kỳ nhiệt tình.

“Có ai không! Đưa mấy món ngon tới đây, ta phải âm thầm gặp khách quý.” Tạ Quảng căn dặn lão nô trong phủ.

Quản gia Tạ phủ nhận lệnh đi ra ngoài.

Chờ lúc Tiêu Vũ tiến vào thì trong phòng đã bày nước trà nóng hổi.

Tạ Quảng chỉnh lại áo bào, quỳ thẳng xuống đất hành lễ: “Lão thần bái kiến Công chúa điện hạ.”

Tiêu Vũ vội vàng nói: “Này, ngươi đừng quỳ, chẳng phải lúc trước ta đã nói với ngươi rồi sao? Không cho ngươi cứ hở chút là hành đại lễ.”

Tạ Quảng nói: “Lão thần suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy lễ này không thể bỏ được, người là Công chúa điện hạ, là tương lai của vương triều Đại Ninh, ta quỳ với người là chuyện nên làm!”

Tiêu Vũ nói: “Vậy bình thân đi!”

Dù sao cũng không khuyên nổi, còn không bằng thực hiện quy trình bình thường.

Sau khi Tạ Quảng đứng dậy nhìn thấy nữ tử mang đấu lạp sau lưng Tiêu Vũ thì không nhịn được hỏi: “Vị này là... Ngọc Tần nương nương sao?”

Tiêu Vũ nhẹ gật đầu.

Tạ Quảng lại quỳ xuống lần nữa: “Nương nương cao cả, khiến người ta bội phục!”

Ngọc Tần vội vàng nói: “Ngươi đứng lên đi.”

Sau khi Tạ Quảng bày tỏ lòng trung thành xong thì Tiêu Vũ nói: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Tạ Quảng rất nghe lời, lập tức ngồi xuống.

“Chuyến này Công chúa đi có thuận lợi hay không?” Tạ Quảng hỏi.

Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Rất thuận lợi.”

Quả thật không thể thuận lợi hơn được nữa, chỉ là cạo lông cừu này vẫn còn chưa đủ triệt để, khiến Tiêu Vũ thường xuyên cảm thấy mình không phát huy tốt, sẽ có một chút ảo não nho nhỏ.

Nhưng chuyện này không sao, dù sao giang sơn này đều là của nàng, tiền này sớm muộn gì cũng là của nàng.

Tạ Quảng vội vàng nói: “Công chúa điện hạ thật sự là nữ trung hào kiệt!”

Tiêu Vũ nghe ông ấy nói vậy thì không nhịn được bảo: “Khoan hẵng nịnh nọt đã, nói thử xem cái bố cáo ở cửa thành là sao vậy? Là có người muốn bắt Trộm Nồi Tặc sao?”

Là do mình gây ra động tĩnh ở Thịnh Kinh quá lớn nên triều đình ra lệnh truy giết sao?
Bình Luận (0)
Comment