.
Chương 314: Đây Cũng Không Phải Là Chuyện Nhỏ
Tiêu Vũ lập tức nhức đầu.
Tạ Quảng có thể đừng hở cái là đem người đi hong gió được không?
Vốn dĩ Tiêu Vũ định khuyên một câu, kêu Tạ Quảng đừng hong gió Trộm Nồi Tặc, nhưng nghĩ lại thì kẻ kia giả mạo mình, bị hong gió cũng đáng đời!
Đúng là phải treo trên cổng thành, hong gió ba ngày ba đêm!
“Có điều Công chúa thật sự muốn ở lại đi giúp ta bắt trộm sao? Không phải Công chúa nói phục quốc mới là chuyện lớn à? Việc nhỏ thế này vẫn nên giao lại cho lão thần làm đi!” Tạ Quảng vội vàng nói.
Tiêu Vũ lắc đầu: “Đây cũng không phải là chuyện nhỏ.”
Ít nhất đối với Tiêu Vũ thì không phải!
Có người giả mạo nàng, nàng không tìm tới tận phần mộ tổ tiên của kẻ này thì thật xin lỗi với cái danh Trộm Nồi Hiệp này của nàng!
Tạ Quảng chân thành nói: “Với ta, chuyện liên quan tới dân chúng không có chuyện nào là nhỏ cả!”
“Công chúa thật là đại nghĩa, khiến người ta bội phục. Sau này nhất định Công chúa sẽ dẫn dắt hoàng tộc Tiêu thị đi về hướng hưng thịnh. Lão thần sẽ nhìn Công chúa đi về hướng bảo tọa chí cao vô thượng!” Tạ Quảng cất giọng nói.
Đối với hành động thỉnh thoảng lại tiêm chất kích thích cho mình của Tạ Quảng, Tiêu Vũ đã có một chút miễn dịch.
Thân là thủ lĩnh của giới lừa bịp, đương nhiên nàng không thể để cho người ta lừa bịp rồi, vì vậy Tiêu Vũ lập tức bịp ngược lại một câu: “Đã có trung thần như Tạ đại nhân, hoàng tộc Tiêu thị bọn ta mới có thể trở mình lần nữa! Mặc kệ sau này thế nào, hoàng tộc Tiêu thị bọn ta đều sẽ ghi nhớ những nỗ lực của Tạ đại nhân.”
Tạ Quảng lập tức cảm thấy sự nỗ lực của mình đã được công nhận, có cảm giác lệ nóng lưng tròng.
Tiêu Vũ nói: “Đúng rồi, lúc ta tới có mang theo một ít lễ vật cho ngươi, đã để trong nhà Sở Duyên hết rồi. Lát nữa ngươi kêu người tới kéo về đi.”
Trong nhà của Sở Duyên chỉ có một mình hắn ta, viện tử không nhỏ, bốn phía không lọt gió, đặt đồ vào trong nhà Sở Duyên rồi kêu Tạ Quảng đi lấy vô cùng an toàn.
Tạ Quảng rất bất ngờ: “Công chúa, bây giờ đang là thời buổi loạn lạc, Công chúa có thể lấy đại cục làm trọng khiến người khác rất cảm động rồi, cần gì phải mang thứ gì cho lão thần chứ?”
“Đi thôi, ta đưa ngươi tới xem thử.” Tiêu Vũ vừa cười vừa nói.
Sở Duyên cũng khuyên nhủ: “Đại nhân, vì chuẩn bị lễ vật cho ngài mà Công chúa đã tốn rất nhiều công sức, chi bằng ngài hãy đi xem thử đi.”
Tạ Quảng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ta gọi hai người đi cùng ta lấy lễ vật.”
“Hai người không đủ... có điều thôi được, dẫn ngươi đi xem thử trước, sau đó ngươi tự nghĩ cách thu xếp những thứ đó.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Đồ ăn vẫn chưa làm xong, nhà Sở Duyên cách Thái thú phủ cũng không bao xa, vì vậy mọi người lập tức tới nhà Sở Duyên.
Lúc Tạ Quảng tiến vào viện tử đã nhìn thấy một ít chim bay từ trong sân lên, ông ấy vô cùng hoảng sợ: “Sở Duyên, trong nhà của ngươi nuôi chim từ khi nào thế?”
Tiêu Vũ nhìn đám chim chóc kia, trong lòng lại khẽ động. Trong không gian của nàng vẫn chưa có chim, nếu lấy mấy con chim vào... có phải lại làm phong phú chủng loại hơn không?
Vì vậy Tiêu Vũ lập tức căn dặn: “Quỷ Mặt Đen, ngươi nghĩ cách giúp ta bắt mấy con chim.”
Quỷ Mặt Đen gật đầu nói: “Vâng.”
Chắc là Công chúa muốn ăn một chút thịt chim rồi, chỉ có điều trên người mấy con chim này cũng không được mấy lạng thịt.
Mặc kệ, cứ làm theo căn dặn của Công chúa trước đã!
Quỷ Mặt Đen lập tức đi chấp hành mệnh lệnh.
Về phần Tạ Quảng lúc này mới nhìn thấy rõ đồ đạc bên trong viện tử.
Trong viện tử vậy mà chất rất nhiều lương thực!
Sở dĩ nói là chất là vì đống lương thực này vốn dĩ không được đựng trong túi bên bằng cỏ mà đổ thẳng dưới đất.
Số lương thực này nhiều đến mức khiến Tạ Quảng đang có kho lương thực trống không kích động muốn hét lên.
Nhiêu đây ít nhất có thể lấp đầy một nửa kho lương thực!
Giọng nói của Tạ Quảng cũng bắt đầu run rẩy: “Công chúa, số lương thực này người lấy ở đâu ra vậy? Lại làm sao chuyển tới đây?”
Sở Duyên nói: “Đại nhân, ngài đừng hỏi những việc này, tóm lại số lương thực này là Công chúa tặng cho ngài.”
Tạ Quảng vội vàng nói: “Công chúa đang là lúc cần dùng lương thực, ta không thể nhận số lương thực này được!”
Lúc này Tạ Quảng đã bắt đầu tỉnh táo lại từ trong sự kích động.
Giọng điệu của Tiêu Vũ kiên định: “Nếu ta đã cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi.”