Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 316 - Chương 316: Chủ Quan Đánh Mất Kinh Châu

. Chương 316: Chủ Quan Đánh Mất Kinh Châu
Tạ phu nhân nhẹ gật đầu: “Bây giờ Thịnh Nhi ở Ninh Nam, cũng không biết sống có vất vả cực khổ hay không... Bên kia bão cát lớn, có lẽ con ta chịu không ít khổ.”

Tạ đại nhân suy nghĩ một chút: “Công chúa nói nhi tử của chúng ta sống rất tốt.”

Tạ phu nhân có chút bận tâm: “Có thể thương lượng với Công chúa một chút cho chúng ta đi thăm nhi tử không?”

Tạ đại nhân lập tức nghiêm mặt: “Một nữ nhân như ngươi đừng làm loạn thêm nữa! Đợi nghiệp lớn phục quốc thành công, tất nhiên sẽ có lúc ngươi được gặp nhi tử.”

Về phần Tạ Vân Thịnh đang chịu khổ vất vả trong lòng Tạ phu nhân lúc này đang làm gì?

Lúc này trái cây rau củ ở Ninh Nam đã chín một đống. Hắn ta vừa mới luyện binh trở về, đang ăn vải đã được ướp lạnh trong nước suối.

Mọi người ăn vải cũng là ăn theo chậu. Ăn vải xong, hắn ta lại dùng nước suối nấu trà cho mình, ngày tháng trôi qua vô cùng vui vẻ.

Lúc Tạ đại nhân nghe ngóng tin tức của Tạ Vân Thịnh, Tiêu Vũ lập tức cảm thấy mình có chút sơ sót. Đáng lẽ nàng nên đưa Tạ Vân Thịnh về, để hắn ta về thăm nhà một chút.

Lúc này Tiêu Vũ đã chuẩn bị bắt đầu bắt Trộm Nồi Tặc rồi.

Trộm Nồi Tặc liên tục trộm hai nhà giàu, Tiêu Vũ đoán có lẽ tối hôm nay Trộm Nồi Tặc vẫn sẽ có hành động, vì vậy nàng đã mai phục ở nhà của Trương viên ngoại từ trước.

Cũng không cần tới nhà kho, cứ đi thẳng vào trong nhà bếp là được rồi. Dù sao sớm muộn gì Trộm Nồi Tặc cũng sẽ tới trộm nồi.

Tiêu Vũ chờ trong không gian, chờ đến lúc cũng có chút buồn ngủ.

Lúc nửa đêm, ngay khi Tiêu Vũ vừa định nhắm mắt ngủ thì đã nhìn thấy một người nhảy vào bên trong nhà bếp, bắt đầu lấy cái nồi sắt lớn kia.

Tiêu Vũ lập tức tinh thần tỉnh táo.

Sức của người kia không nhỏ, chẳng mấy chốc đã rút được cái nồi ra, rồi chồng hai cái nồi lên nhau, khiêng nồi định ra ngoài.

Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì làm sao có thể nhịn được nữa?

“Này! Tiểu tặc kia chạy đi đâu!” Tiêu Vũ từ trên xà nhà nhảy xuống.

Hình như người tới bị giật mình, lúc hắn ta đến cũng không phát hiện ở đây có ai, sao đột nhiên lại có người rồi?

Tiểu tặc kia bị phát hiện nhưng hình như vẫn không nỡ bỏ nồi sắt lớn, hắn ta khiêng nồi ra ngoài, thân hình chạy về phía xa xa như ma quỷ.

Tiêu Vũ tung người đuổi theo. Nhưng cho dù được có thêm sự trợ giúp của không gian, Tiêu Vũ phát hiện thân pháp của mình vẫn không nhanh bằng!

Ngay khi Tiêu Vũ muốn đuổi theo người nọ, người nọ dừng bước, quay đầu nhìn Tiêu Vũ nói: “Đừng đuổi theo nữa, ngươi không đuổi kịp đâu.”

Tiêu Vũ lạnh giọng nói: “Ngươi là người phương nào?”

Cho dù không đuổi kịp, Tiêu Vũ cũng muốn thăm dò thật giả.

“Đương nhiên ta chính là Trộm Nồi Hiệp rồi!” Giọng nói của kẻ trộm hơi khô khan, khiến người ta cảm thấy hình như là một người già cỗi, nhưng thân hình của hắn ta lại cực kỳ nhanh nhẹn.

Tiêu Vũ nghiến răng ken két: “Ngươi mà cũng xứng giả danh Trộm Nồi Hiệp sao!”

Thế chẳng phải trùng hợp rồi hả? Không phải Lý Quỷ đụng phải Lý Quỳ sao?

Người tới hừ lạnh một tiếng: “Thứ cho ta không hầu tiếp!”

Nói rồi người nọ vậy mà đã biến mất, tốc độ nhanh đến mức khiến Tiêu Vũ có chút kinh ngạc.

Người mai phục bên ngoài phủ lúc này cũng nghe thấy động tĩnh đuổi theo, nhưng vốn dĩ không bắt được người này.

Không bao lâu sau, trong phủ của Trương viên ngoại đã truyền đến động tĩnh.

“Tên Trộm Nồi Tặc chết tiệt, vậy mà thật sự dám đến phủ của ta trộm đồ!”

Tiêu Vũ lại bị ăn mắng một trận, trong lòng cảm thấy rất bất mãn.

Tên Trộm Nồi Tặc giả này dùng tên tuổi của nàng để trộm đồ, đồ nàng không lấy được mà phải bị mắng hả? Quả thật là rất đáng hận mà!

Nếu nàng không bắt được thứ hàng giả thấp kém nay, tên của Tiêu Vũ nàng sẽ viết ngược lại!

Có điều thực tế là hôm nay người này thật sự đã chạy thoát.

Lúc Tiêu Vũ trở lại Thái thú phủ tâm trạng cũng sa sút.

Đây là lần đầu tiên nàng thất bại từ khi vong quốc, quả thật là chủ quan đánh mất Kinh Châu*!

(*Chỉ điển cố thời kỳ tam quốc, danh tướng Quan Vũ làm mất ba quận Kinh Châu. Ví von với vì sơ suất mà dẫn đến thất bại hoặc tạo thành tổn thất.)

Tiêu Vũ rất hối hận bản thân quá khinh địch, nếu không thì đã chẳng bắt hụt người này.

Bởi vì Trương viên ngoại đã phái người tới Thái thú phủ báo án nên Tạ Quảng cũng biết chuyện này, Tạ Quảng vẫn còn chưa ngủ đến tìm Tiêu Vũ.

Thấy vẻ mặt Tiêu Vũ uể oải suy sụp, Tạ Quảng không nhịn được an ủi một câu: “Công chúa, tên Trộm Nồi Tặc này thật sự quá gian xảo, Công chúa không bắt được người cũng là chuyện bình thường.”
Bình Luận (0)
Comment