Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 319 - Chương 319: Hay Là Dùng Cung Hình* Đi!

. Chương 319: Hay Là Dùng Cung Hình* Đi!
(*Thiến)

Tiêu Vũ hỏi liền mấy vấn đề, người này đều trả lời như trên, đúng thật là khó chơi. Tiêu Vũ cũng không tiện lấy máy tính bảng của mình ra cho người này xem.

Nàng chỉ có thể lạnh giọng nói: “Ta tận mắt nhìn thấy, chính là người!”

“Tận mắt nhìn thấy? Ngươi nhìn nhầm rồi đúng không?”

Tiêu Vũ xùy một tiếng, cũng không chỉ tận mắt nhìn thấy đơn giản như vậy, còn có video nữa, nàng đã xem nhiều làn rồi. Đây chính là sức mạnh của khoa học kỹ thuật! Cảm ơn khoa học kỹ thuật, nếu không đã để tiểu tặc này đục nước béo cò rồi.

Sở Duyên mặt mày bình tĩnh: “Công chúa, có cần tra tấn hay không?”

Tiêu Vũ nhìn Yến Vô Hương, thấy hắn ta tỏ vẻ không để ý thì lạnh giọng nói: “Người đâu, tra tấn!”

“Dùng hình phạt gì?” Sở Duyên hỏi.

Tiêu Vũ nhìn chằm chằm vào Yến Vô Hương, nhìn một hồi, nàng cười mà như không cười nói: “Vẫn nên dùng cung hình đi!”

Yến Vô Hương nghe thấy nàng nói vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi đừng làm bừa đó!”

Tiêu Vũ đội đấu lạp nên Yến Vô Hương không nhìn thấy được gương mặt của nàng, có điều hắn ta có thể cảm nhận được trong ánh mắt của Tiêu Vũ tràn đầy lương thiện: “Ta lương thiện cỡ nào chứ? Còn có thể giữ lại cho ngươi một mạng mà!”

“Chủ thượng, người tránh ra một chút đi, để ta tới ra tay.” Sở Duyên tiếp tục nói.

Hắc Phong nghe vậy thì tiếp lời: “Để ta làm cho, ta đã từng thiến heo rồi.”

Sở Duyên có chút bất ngờ hỏi: “Ngươi còn từng nuôi heo hả?”

“Không phải, chẳng phải ở quê ta có rất nhiều heo à? Các huynh đệ bận rộn không làm được nên ta giúp một tay thôi.” Hắc Phong cười cười.

Lúc này Yến Vô Hương nghe mấy người này thảo luận chuyện thiến heo bằng vẻ mặt tùy tiện, sau đó muốn dùng cung hình với hắn ta, hắn ta lập tức có cảm giác gió thổi chỗ nào đó mát lạnh.

Yến Vô Hương vô cùng căng thẳng nói: “Các ngươi muốn chém giết muốn róc thịt gì thì tùy! Tuyệt đối đừng dùng thủ đoạn như vậy với ta.”

Ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Vũ nghịch dây buộc trên quần áo, nàng chậm rãi nói: “Đối phó với loại người phong lưu thích đi dạo hoa lâu như ngươi, không dùng thủ đoạn như vậy sao được chứ?”

Đánh rắn đánh dập đầu. Tiêu Vũ cũng không nhất định phải dùng chiêu thức hèn mọn bỉ ổi mất nhân tính như vậy, chỉ là cho dù có đánh Yến Vô Hương một trận thì chưa chắc hắn ta đã chịu khai, còn không bằng dứt khoát sử dụng chiêu độc ác.

Mắt thấy Hắc Phong rút rìu từ bên hông ra, đi về phía mình, Yến Vô Hương lập tức la hét: “Ta khai! Ta khai! Ta khai hết!”

Yến Vô Hương nói liền ba chữ ta khai.

Lúc này Hắc Phong mới nhìn về phía Tiêu Vũ hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Để hắn ta nói, nói không hài lòng thì ra tay cho ta!” Tiêu Vũ lạnh giọng nói.

Yến Vô Hương hỏi: “Ngươi muốn biết cái gì?”

“Thứ nhất, tại sao ngươi lại giả mạo Trộm Nồi Hiệp?” Tiêu Vũ hỏi.

Yến Vô Hương nghe thấy thế thì bảo: “Người trong nghề bọn ta có ai chưa từng nghe nói tới tên tuổi của Trộm Nồi Hiệp? Đó chính là nhân vật có tiếng tăm hàng đầu trong giới trộm bọn ta, ta dùng tên tuổi của hắn ta làm việc cũng là vì muốn tiếp xúc một chút, tỏ vẻ mình lợi hại một chút mà thôi.”

“Nói thật đi.” Giọng Tiêu Vũ lạnh lùng nói.

Rìu của Hắc Phong còn hiện lên ánh sáng u ám, hắn ta lập tức giơ rìu ra phía trước.

Yến Vô Hương đành phải nhỏ giọng nói: “Ta trộm đồ đương nhiên sợ bị người khác phát hiện rồi, vì vậy mới tìm người chịu tiếng xấu thay cho ta.”

Tiêu Vũ không ngờ rằng cũng có một ngày có người muốn khiến cho mình chịu tiếng xấu thay, vậy thì hắn ta đã tìm lộn người rồi.

Biết được mục đích của Yến Vô Hương, Tiêu Vũ lập tức yên tâm.

Tên này thật sự không có mục đích gì khác, chỉ là để che giấu bản thân, chỉ cần không dính líu tới triều đình thì dễ giải quyết rồi!

“Ngươi nói thử xem túi vải đen này là thứ gì đi.” Tiêu Vũ nói.

“Chỉ là một cái túi bình thường mà thôi!” Yến Vô Hương liếc cái rìu, nhỏ giọng trả lời.

Tiêu Vũ lập tức xoay người sang chỗ khác: “Được rồi, Hắc Phong ra tay đi, tên này không thành thật, không hỏi ra được lời nói thật gì nữa!”

“Tuân lệnh!” Hắc Phong lập tức nói.

Hắc Phong nói xong thì nhìn về phía Yến Vô Hương: “Chậc chậc, thật là đáng tiếc, một tiểu bạch kiểm có gương mặt dễ nhìn như vậy, sau này cũng chỉ có thể làm thái giám mà thôi.”

Yến Vô Hương thấy Hắc Phong xốc quần áo cả mình thì không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo: “Áu áu áu!”

“Đó là túi Càn Khôn Lưỡng Cực.” Yến Vô Hương cắn răng nói.
Bình Luận (0)
Comment