.
Chương 321: Túi Càn Khôn Lưỡng Cực
Lúc này Hắc Phong và Sở Duyên đã tiến lên bắt lấy người.
Yến Vô Hương chỉ vào người tới, mở miệng nói: “Đệ đệ! Xem như ngươi tới rồi!”
Đinh Hạ nghe thấy lời này lập tức nói: “Yến Vô Hương, ngươi không sao chứ?”
Yến Vô Hương bảo: “Đây chính là nghĩa đệ của ta, chính là người các ngươi muốn tìm. Ngươi có thể... đừng cho Hắc Phong đưa rìu về phía ta được không?”
Lúc này Đinh Hạ cũng đã suy nghĩ rõ ràng, hắn ta sững sờ hỏi: “Yến Vô Hương, ngươi... ngươi nói vậy là sao?”
Yến Vô Hương tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Dù sao ngươi cũng bị bắt rồi, đến cũng đến rồi, còn không bằng giúp ta hóa giải đại nạn lần này.”
Tiêu Vũ tháo còng tay ra, sau đó kêu Sở Duyên đi lục soát.
Chỉ một lát sau, Sở Duyên đã tìm ra một cái túi vải đen trên người Đinh Hạ.
“Chủ thượng, đồ đã tới tay rồi, hai người kia phải giải quyết thế nào? Là xoèn xoẹt, hay là đào hố chôn?” Hắc Phong hỏi.
Yến Vô Hương nghe hắn ta nói vậy thì lập tức trở nên cảnh giác: “Các ngươi đừng làm bừa đó!”
Đinh Hạ cũng vô cùng hoảng sợ: “Này, đúng là ta cướp ngục, nhưng tội cướp ngục cũng không đáng chết đúng không? Cùng lắm là bị phán tội lưu đày đến Ninh Nam thôi!”
Tiêu Vũ nghe thế thì không nhịn được muốn cười: “Lưu đày đến Ninh Nam à?”
Yến Vô Hương lập tức vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, lưu đày bọn ta tới Ninh Nam đi, bọn ta muốn tới Ninh Nam.”
Dù sao cũng đỡ hơn cung hình và bị chôn sống. Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, hai kẻ này cũng là nhân tài, lại không phải loại đại gian đại ác gì, cứ giết như vậy cũng không có lợi.
“Vậy thì lưu đày đến Ninh Nam đi.” Tiêu Vũ vừa cười vừa nói.
“Có điều các người cũng đừng nên bỏ chạy giữa đường, bây giờ các ngươi đã để lộ bộ mặt thật, nếu các ngươi bỏ chạy giữa đường thì chính là liên lụy cửu tộc.”
Tiêu Vũ nhìn túi vải trong tay: “Nếu chạy, ta sẽ cho người truyền chuyện hai người các ngươi trộm túi Càn Khôn Lưỡng Cực tới Thịnh Kinh. Có lẽ người bị mất đồ kia nhất định sẽ đuổi theo các ngươi không buông.”
“Yên tâm đi, yên tâm đi! Bọn ta tuyệt đối sẽ tới Ninh Nam!” Đinh Hạ vội vàng nói.
Nói đến đây, Đinh Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm “Nghĩa huynh, xem như hai huynh đệ chúng ta phải chịu thiệt ở đây rồi.”
Thấy hai huynh đệ này đàng hoàng, Tiêu Vũ cũng đã biết được chuyện mình muốn, vì vậy nàng cầm túi vải đen rời khỏi nhà giam.
Chờ đến chỗ của mình, Hắc Phong lập tức tò mò hỏi: “Công chúa, cái túi này có thật sự thần kỳ như bọn họ nói không?”
Tiêu Vũ bảo: “Thử xem thì chẳng phải sẽ biết sao?”
Nói rồi Tiêu Vũ ném một thứ vào trong một cái túi. Sau đó, Hắc Phong lập tức móc thứ đó ra từ trong cái túi còn lại.
Mấy người đều rất khiếp sợ.
“Thật... thật sự là một bảo vật!”
“Nếu có thứ này, chẳng phải chúng ta có thể dùng thứ này dọn sạch phủ khố nhà người ta rồi sao?” Tiểu Lâm Tử lập tức mở rộng tư duy.
“Đến lúc đó, mấy người ở bên trong nhét đồ, mấy người ở bên ngoài lấy đồ ra, muốn lấy cái gì thì lấy!” Tiểu Lâm Tử rất kích động.
Tiêu Vũ nói: “Nếu chỉ là đi dọn nhà người ta, dùng kim đăng là đủ rồi, cần gì phải dùng cái túi Càn Khôn Lưỡng Cực này?”
Lúc này mọi người lập tức trầm mặc.
Đúng nhỉ... bỏ thẳng vào trong kim đăng là đủ rồi, đâu cần phải bỏ vào, rồi lấy ra, rồi chuyển đi nữa chứ?
“Nói vậy, không phải đây là một thứ vô dụng sao?” Hắc Phong có chút tiếc nuối nói.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi bảo: “Vậy thì cũng chưa chắc, có lẽ sau này sẽ có tác dụng khác. Dù sao đã vào tay của ta rồi, chúng ta giữ lại trước đã.”
Khoảng cách vận chuyển một trăm thước này hình như không có tác dụng gì, nhưng cũng không thể để rơi vào tay người xấu được.
Yến Vô Hương nói là trộm được trong Thịnh Kinh, xem ra trong Thịnh Kinh thật sự có vài món bảo bối. Cũng không biết liệu Vũ Văn lão cẩu kia có cất giấu bảo bối gì hay không?
Tiêu Vũ nghĩ vậy, đột nhiên trong lòng có cảm giác bất an.
Vũ Văn lão cẩu này... có lẽ không dễ đối phó như mình nghĩ.
Có điều hiện tại việc nàng cần làm không phải là nâng cao chí khí của người khác, diệt uy phong của mình. Vừa đi vừa nhìn, để xem sao đã!
Sáng hôm sau, Tạ Quảng tới đưa tiễn Tiêu Vũ: “Công chúa, không ngờ rằng các ngươi vậy mà dễ dàng bắt được Trộm Nồi Tặc như vậy.”
Tiêu Vũ nhấn mạnh một câu: “Là giả.”
“Ý là còn có thật? Vậy lỡ như tên trộm nồi kia lại tới làm loạn thì sao đây?” Tạ Quảng hỏi.