Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 340 - Chương 340: Cứu Người

. Chương 340: Cứu Người
Tiết Quảng Sơn đâu phải thứ tốt đẹp gì, khi xưa Dung Phi và Tô Lệ Nương đến địa giới Thương Ngô, vì Tiết Quảng Sơn yêu thích sắc đẹp của hai vị nương nương nên mới làm khó trăm điều.

Để Tô Lệ Nương đến Thái thú phủ hầu hạ ông ta.

Lúc đó nàng thả lợn rừng đến cứu người.

Cũng chính vì chuyện này, nàng và Tiết Quảng Sơn coi như kết thù, khiến nàng thường xuyên muốn đến phủ của ông ta vơ vét sạch đồ đạc.

Đương nhiên, tên Tiết Quảng Sơn này giấu diếm rất kĩ chuyện xảy ra ở Thương Ngô, không có ý muốn báo lên triều đình, nên Tiêu Vũ không hề có ý diệt cỏ tận gốc.

Bởi vì trong mắt của Tiêu Vũ, con người Tiết Quảng Sơn này rất dễ khống chế.

Đợi đến ngày không khống chế nổi nữa thì diệt trừ cũng được.

Nay chắc hẳn Nam An Vương phủ bị đày đến đây, Tiết Quảng Sơn nhìn trúng vẻ đẹp của Tiêu Tiên Nhi nên giữ người lại.

Tiêu Vũ thầm nhổ nước bọt trong lòng, tức giận mắng Tiết Quảng Sơn đê tiện vô liêm sỉ tìm chết!

Nếu Tiêu Vũ đã nhìn thấy người hoàng tộc Tiêu thị ở đây thì nàng không thể không quan tâm.

“Nào, Quận chúa đến trong lòng ta.” Tiết Quảng Sơn ngậm cười nói.

Tiêu Tiên Nhi mím môi, từng bước từng bước đi đến chỗ Tiết Quảng Sơn.

Tiết Quảng Sơn cười vang: “Nhớ năm xưa Bệ hạ kêu Công chúa hiến vũ trước triều, nay tuy rằng ta không có được Công chúa, nhưng có được một Quận chúa vậy thì cũng không uổng phí danh xưng Thương Ngô thổ Hoàng đế này của ta rồi!”

Mắt thấy Tiết Quảng Sơn định động tay động chân với Tiêu Tiên Nhi.

Tiêu Vũ cũng không muốn cân nhắc thiệt hơn nữa, cũng sẽ không đợi liên lạc riêng với Tiêu Tiên Nhi nữa!

Nàng đưa tay kéo miếng vải đen che mặt mình, vất luôn một viên đạn khói xuống dưới! Đồng thời, Tiêu Vũ còn bắn pháo hoa lên trời.

Đây là tín hiệu triệu tập người!

Đạn khói này không giống với đạn khói Tiêu Vũ đem đến từ kiếp trước, là đạn khói bản thấp mà trước kia Đinh Hạ làm, đương nhiên, Tiêu Vũ thấy đạn khói bản này còn dễ dùng hơn bản cao cấp một chút.

Chủ yếu là bởi vì mùi của đạn khói này rất khó ngửi, khiến người ta không chỉ nhìn không thấy, còn có cảm giác đầu óc kêu ong ong.

Quả thực là đồ tốt kết hợp từ đạn khói và đạn làm choáng mà.

Lúc trước Tiêu Vũ bắt được Đinh Hạ tới cứu Yến Vô Hương, đồ tốt trên người Đinh Hạ đương nhiên là của nàng rồi.

Không nhiều, nhưng Tiêu Vũ dùng không thấy xót chút nào.

Bởi vì Đinh Hạ sắp trở thành người của nàng rồi, nàng muốn có bao nhiêu đạn khói, vậy thì sẽ có bấy nhiêu đạn khói.

Căn phòng vốn văng vẳng tiếng đàn sáo lập tức ngập tràn sương khói.

Tiêu Vũ nhún người nhảy vào, một chân nàng đá bay Tiết Quảng Sơn đang tính kéo lấy tay của Tiêu Tiên Nhi, không kịp đợi Tiết Quảng Sơn kịp thời phản ứng.

Một cái thùng gỗ úp luôn lên đầu Tiết Quảng Sơn!

Cái thùng gỗ này... là cái bô!

Cái bô này là nàng mới lấy ra từ trong không gian, hơn nữa nàng còn đựng cả phân lợn vào trong cái bô, cứ như vậy mà đổ xuống đầu, gần như Tiết Quảng Sơn không thể hít thở.

Khi Tiêu Vũ nhìn thấy cái bô...

Nàng chỉ cảm thấy trên thế gian này không có một món đồ nào là vô dụng!

Nhìn đi, cái bô nàng chán ghét muốn nhanh chóng ném ra khỏi không gian, đến lúc quan trọng cũng là đồ tốt mà!

Khi Tiết Quảng Sơn trăm đắng ngàn cay bỏ cái bô trên đầu mình xuống.

Ông ta đã không thể thở nổi rồi.

Chính xác mà nói, cũng không phải ngạt thở.

Mà là cứ hít thở...

Tiêu Vũ làm xong việc này rồi kéo Tiêu Tiên Nhi rời đi, tránh cho đến lúc đó phân lợn dính vào người.

Việc này còn thấy xui xẻo hơn khi giết người bị máu tươi bắn lên.

Tiêu Vũ dẫn Tiêu Tiên Nhi ra khỏi phòng, hình như Tiêu Tiên Nhi bị dọa sợ, muốn mở miệng hét lớn.

Tiêu Vũ đưa tay bịt miệng của Tiêu Tiên Nhi lại: “Đừng hét linh tinh.”

“Ta không phải người xấu, ta đến cứu ngươi.” Tiêu Vũ kiên định mà nói.

Tiêu Vũ bỏ tay ra, lúc này Tiêu Tiên Nhi mới căng cẳng hỏi: “Ngươi là ai?”

Tiêu Vũ kéo mũ màn che của mình xuống.

Tiêu Tiên Nhi trợn to mắt như bị dọa sợ.

Tiêu Vũ mới nhận ra hình như mình chưa bỏ khăn che mặt ra, thế là Tiêu Vũ đưa tay kéo khăn che mặt trên đầu xuống.

“Công... Công chúa?” Tiêu Tiên Nhi kinh ngạc kêu lên.

Tiêu Vũ gật đầu: “Những người khác ở đâu?”

“Những người khác bị giam lại rồi.” Tiêu Tiên Nhi nói nhỏ.

“Biết chỗ nào không?” Tiêu Vũ hỏi.

“Chính là ở phủ này.” Tiêu Tiên Nhi nói tiếp.

Tiêu Vũ gật đầu: “Dẫn đường.”

Bên kia xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả thị vệ của phủ đều chạy đến viện tử của Tiết Quảng Sơn.
Bình Luận (0)
Comment