.
Chương 342: Không Biết Sau Này Mọi Người Có Dự Định Gì
Tiêu Vũ cau mày nói: “Tên Tiết Quảng Sơn kia ham mê sắc đẹp, đúng là đáng chết.”
Còn về mạng của Tiết Quảng Sơn, sau này nàng sẽ giao cho Tiêu Tiên Nhi, để Tiêu Tiên Nhi tự mình xử lý!
Tiêu Thần An không giải thích gì hết, mà nói: “Cũng may ngươi đến kịp thời, chưa gây ra sai lầm lớn gì.”
Tiêu Vũ nói: “Không biết sau này mọi người có dự định gì?”
“A Vũ có thể đến cứu bọn ta, còn có chỗ ẩn thân như thế này, chắc hẳn... là có chỗ dừng chân đúng chứ? Có thể dẫn bọn ta qua đó không?” Tiêu Thần An hỏi.
Tiêu Vũ nhìn Nam An Vương rồi gật gật đầu.
Lúc trước nàng đã đưa ra quyết định này, lúc này hỏi một câu chẳng qua là muốn Tiêu Thân An cam tâm tình nguyện mà thôi.
Tiêu Vũ nói: “Người của hoàng tộc Tiêu thị không nhiều nữa rồi, chúng ta càng nên đồng tâm hiệp lực, nếu Hoàng thúc không chê thì đến căn cứ của ta đi.”
Tiêu Thần An suy xét một chút hai từ “căn cứ” này.
Trong lòng hắn ta thầm nghĩ, chắc đây có nghĩa là cứ điểm.
Thế là Tiêu Thần An gật đầu nói: “Đương nhiên không chê, chất nữ có thể không tính toán mà thu nhận giúp đỡ bọn ta, bọn ta đã rất cảm kích rồi.”
Tiêu Vũ nói: “Đều là chuyện trước kia rồi, sau này người một nhà chúng ta vẫn lên giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới có thể khôi phụ lại hoàng tộc Tiêu thị một lần nữa.”
Tiêu Thần An nghe Tiêu Vũ nói như vậy không nhịn được mà cười một cái.
Tiêu Vũ biết, tuy Tiêu Thần An không nói gì, nhưng quá nửa là trong lòng hắn ta nghĩ nàng nói quá, há miệng mở miệng là khôi phục hoàng tộc Tiêu thị.
Nhưng mà ngày tháng còn dài, sau này bọn họ sẽ hiểu.
Lúc này, Tô Lệ Nương lại đến một lần nữa: “Công chúa, Thái thú phủ đã bắt đầu tra xét thương hộ rồi.”
Tiêu Vũ nói: “Vậy ta dẫn bọn họ đi trước.”
Nói đến đây, Tiêu Vũ nhìn Tô Lệ Nương: “Ngươi cũng đi cùng đi, qua một khoảng thời gian lại đến.”
Tô Lệ Nương gật đầu: “Được.”
“Đi? Buổi tối cổng thành đóng, bây giờ đi thế nào?” Trần Trắc phi lo lắng nói.
Chỉ thấy Tiêu Vũ đẩy một giá sách ra, lộ ra một cửa động tối đen như mực: “Đi từ đây.”
“Cái này...” Tiêu Thần An cũng rất tò mò.
Tiêu Vũ nói: “Ám đạo đó, thông ra ngoài thành.”
Hoa lâu của Tô Lệ Nương vốn cách ngoại thành không hề xa.
Quan trọng nhất chính là, Tiêu Vũ còn có hai người như Tôn Đại và Tôn Nhị để dùng, hai người này khi xưa từng vất vả học tập kĩ thuật trộm mộ! Đào một cái động với bọn họ mà nói đúng là dễ như trở bàn tay!
Từ lâu Tiêu Vũ đã chọn được chỗ này, bảo Tôn Đại và Tôn Nhị đào động, chính là vì phòng ngừa chu đáo.
Điều này lại khiến Tiêu Vũ xúc động.
Người này nếu dùng sai chỗ chính là tên trộm mộ, dùng đúng chỗ, vậy chính là nhân tài đó!
Với kiểu tuyển thủ giống như Tôn Đại và Tôn Nhị, dùng bọn họ để đào động, cũng coi như là mỗi kỹ năng đều có hướng nghiên cứu riêng! Tài năng phải dùng đúng chỗ!
Còn về Tôn Đại và Tôn Nhị, hai người họ cũng không ngờ được, người như bọn họ còn có tác dụng này, một khi người này cảm thấy việc mình làm là việc có ích, trong nơi sâu thẳm nội tâm sẽ hiện một loại cảm giác có giá trị.
Loại cảm giác có giá trị này sẽ khiến cho bọn họ vui vẻ làm việc.
Tiêu Vũ dẫn bọn họ từ trong ám đạo ra ngoài, rồi lại mượn cớ đi vệ sinh.
Đợi đến khi quay lại thì dẫn theo Đặc Năng Lạp, Đặc Năng Lạp nghiễm nhiên đã là ngựa đầu đàn, phía sau còn có không ít ngựa bình thường.
“Đi thôi.” Tiêu Vũ mở miệng nói.
Tiêu Thần An gật đầu: “Được.”
Tiêu Tiên Nhi có chút bất an, nhìn Tiêu Thần An: “Cha...”
Tiêu Thần An cau mày nói: “Lên ngựa.”
“Vừa nãy ta nói với ngài...” Tiêu Tiên Nhi còn muốn nói gì đó.
Nhưng lại bị Tiêu Thần An trợn mắt nhìn: “Câm mồm! Nếu như ngươi không muốn đi cùng bọn ta thì bây giờ có thể quay về thành.”
Tiêu Vũ có chút nghi hoặc nhìn bọn họ: “Ngũ hoàng thúc, sao vậy?”
Tiêu Thần An xếp thứ năm trong hoàng tộc Tiêu thị.
Đương nhiên ngoại trừ phụ thân của Tiêu Vũ, còn Tiêu Thân An ra, số Vương gia được phong hào cũng chẳng còn lại gì rồi, nghe nói còn sót lại một vị Lục hoàng thúc.
Nay cũng không rõ tung tích.
Hoàng tộc Tiêu thị đúng là ít con nối dõi.
Đặc biệt là đến đời của phụ hoàng Tiêu Vũ, cũng chỉ có hai đứa con là Tiêu Vũ và Thái tử.
Tiêu Thần An nhìn Tiểu Vũ, giải thích: “Trước kia Tiên Nhi từng chịu một chút tủi thân ở chỗ Tiết Quảng Sơn, nhưng hiện nay đều không quan trọng rồi, quan trọng là chúng ta phải đi khỏi đây trước.”