.
Chương 344: Ngươi Cứ Tin Tưởng Ta Như Vậy Sao
Tiêu Vũ có chút nghi ngờ: “Ngươi cứ tin tưởng ta như vậy sao? Không sợ ta cầm tiền chạy mất?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ: “Nhân phẩm của Công chúa, Ngụy mỗ rất tin tưởng.”
Nếu như người ngoài nói câu này Tiêu Vũ còn có thể kiêu ngạo một chút. Nhưng mà Ngụy Ngọc Lâm nói như vậy... Tiêu Vũ cứ cảm thấy trong đó còn mang theo chút chế nhạo.
Bởi vì Tiêu Vũ tiền nhiệm, nếu mà có nhân phẩm thì đã không thể nào bỏ rơi Ngụy Ngọc Lâm, ở cùng Vũ Văn Thành được.
Tiêu Vũ tiền nhiệm đối với những người khác mà nói, có lẽ vẫn có thể dùng từ có nhân phẩm để hình dung, nhưng đối với người như Ngụy Ngọc Lâm, Chương Ngọc Bạch mà nói, vậy thì quả thực như là một đại ôn thần.
Thấy Tiêu Vũ không lên tiếng.
Ngụy Ngọc Lâm cười trong sáng: “Sao vậy? Công chúa không tin lời của Ngụy mỗ nói?”
Tiêu Vũ đáp: “Ngươi đưa tiền đến rồi, đương nhiên là ta tin ngươi thật lòng hợp tác với ta.”
“Tiền ta nhận rồi, ta còn phải đưa bọn họ đến Ninh Nam, từ biệt tại đây.” Tiêu Vũ mở miệng nói.
Ngụy Ngọc Lâm cau mày nhìn Tiêu Vũ, dường như muốn nói gì đó.
Thiết Sơn chỉ coi như mình biết công tử đang băn khoăn điều gì, lập tức quyết định nói thay công tử.
“Công chúa, có một việc không biết có nên nói hay không.” Thiết Sơn mở lời.
Tiêu Vũ nghi hoặc nhìn Thiết Sơn: “Có chuyện gì?”
“Có phải Công chúa quên rồi không, người còn nợ tiền của công tử bọn ta nữa, lúc đưa hàng nhất định phải bù tiền lúc trước nợ vào đó nhé.” Thiết Sơn nói tiếp.
Tiêu Vũ: “...”
Hầy.
Đừng nói nữa, nàng đúng là quên mất bản thân còn nợ Ngụy Ngọc Lâm năm lượng bạc.
Bị đòi nợ trước mặt hoàng tộc Tiêu thị, tức thì Tiêu Vũ có một loại cảm giác vô cùng xấu hổ.
Nàng nói luôn: “Yên tâm đi, ta trả lãi gấp mười cho các người!”
Ngụy Ngọc Lâm đen mặt nhìn Thiết Sơn: “Câm mồm! Ai cho người nói chuyện này?”
Thiết Sơn có chút chẳng hiểu gì: “Vậy vừa nãy công tử nhìn ta, không phải ra hiệu cho ta nói chút gì đó sao?”
Ngụy Ngọc Lâm có chút trầm mặc, đúng là hắn có ý này, nhưng không phải muốn Thiết Sơn đòi nợ! Tiền và binh khí không ngừng được đưa đến.
Hắn còn thiếu năm lượng bạc sao?
Ngụy Ngọc Lâm không muốn để ý đến Thiết Sơn nữa, mà nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa không mời ta đến nhà ngươi ngồi một chút sao?”
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì có chút trầm mặc.
Mời hắn đến nhà mình á?
“Nếu không tiện thì thôi.” Hình như Ngụy Ngọc Lâm có chút thất vọng.
Trên mặt Tiêu Vũ mang theo nụ cười: “Có gì không tiện đâu, nếu như ngươi đồng ý thì lần này đi tham quan với ta một chút đi.”
“Dù sao thì ngươi cũng tham gia đầu tư rồi, không để ngươi tham quan một chút thì sao được.” Tiêu Vũ nói tiếp.
Công ty lên sàn cũng cho phép người đầu tư tham quan mà!
Lần này nàng cũng coi như là nhìn ra rồi, Ngụy Ngọc Lâm là một đại địa chủ đó, nàng ăn nói lung tung mà đã có thể lừa được bao nhiêu là tiền tài của Ngụy Ngọc Lâm.
Nếu như để Ngụy Ngọc Lâm đi tham quan một chút, củng cố một chút niềm tin, thế chẳng phải là sẽ đầu tư càng nhiều hơn sao?
Hơn nữa, đúng là Ngụy Ngọc Lâm bỏ ra rất nhiều tiền, nếu không cho người ta đến xem, Tiêu Vũ cũng cảm thấy áy náy.
Ngụy Ngọc Lâm nói ngay lập tức: “Vậy làm phiền rồi.”
Tiêu Vũ nhìn Nam An Vương: “Không biết hoàng thúc đã quyết định chưa, có muốn đến Ninh Nam cùng ta không? Hoàng thúc phải nghĩ kĩ, nếu đến đó rồi mà không có sự cho phép của ta thì không dễ dàng rời khỏi đâu.”
Thực ra ban đầu Tiêu Vũ chấp nhận Nam An Vương đến đó thì không có điều kiện này.
Nhưng vừa nãy mọi người của Nam An Vương phủ không tin tưởng nàng, khiến Tiêu Vũ không thể không nói chuyện xấu trước.
Tiêu Thần An nói luôn: “Đồng ý.”
Tiêu Vũ dẫn mọi người qua rãnh trời.
Lần này không cần Tiêu Vũ nghĩ cách cho ngựa qua đó nữa.
Sở Duyên đã cho người đợi ở đây từ lâu rồi.
Chỉ có một chiếc xe ngựa, còn lại đều là ngựa, thế nên Tiêu Vũ và Tiêu Tiên Nhi lên xe ngựa...
Ngụy Ngọc Lâm đứng đó nhìn một cái, rồi cũng theo lên xe ngựa.
Tiêu Vũ cau mày: “Ngụy công tử không cưỡi ngựa sao?”
“Gió cát ở Ninh Nam lớn, ta sợ làm mặt ta đen mất, sau này phu nhân của ta sẽ chê bai.”
Nghe đến đây Tiêu Vũ có hơi tò mò: “Nguy công tử dự tính xem mắt? Hay là đã đính hôn với người ta rồi?”
Ngụy Ngọc Lâm nghe đến đây, giọng điệu mang theo vài phần chế nhạo: “Trước kia ta cũng từng đính hôn, với người kia cũng coi như là hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, nhưng không biết làm sao người kia tham phú phụ bần, thích một công tử có quyền thế khác, rồi bỏ rơi ta.”