.
Chương 355: Tấm Pin Năng Lượng Mặt Trời
“Tiêu Vũ cũng chưa đến nhà ăn lần nào nhỉ! Đi xem thử xem có món nào mình thích ăn không.” Lý Uyển nói tiếp.
Tiêu Vũ gật đầu, cầm lấy đĩa rồi bắt đầu chọn món.
Đây quả thực là cơm tự chọn bản cổ đại.
Nhưng thực phẩm có hơi ít.
So với đồ ăn thì các loại hoa quả nhiều hơn.
Các loại dưa đỏ có vàng có xanh có giòn có, còn có các loại quả mọng nước việt quất, mâm xôi vân vân, còn có vải, nhãn, trứng gà các kiểu.
Khi Tiêu Vũ đang chọn hoa quả thì nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy những ô cửa nhỏ trong nhà ăn thì thấy hơi lạ, còn Thiết Sơn sau lưng Ngụy Ngọc Lâm thì cứ như chưa từng thấy việc đời vậy, như nhà quê ra tỉnh vậy.
Vô cùng hưng phấn.
“Ấy! Công tử, ngài xem, ngài xem! Đây là gì vậy?”
“Á! Công tử còn có cả dâu!”
“Công tử!”
“Câm mồm.” Ngụy Ngọc Lâm đen mặt.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm vô cùng hối hận vì bản thân đã chọn mang theo Thiết Sơn ra ngoài.
Sau khi đi một vòng, cái đĩa của Thiết Sơn đã đầy ắp đồ ăn ngon rồi.
Ngụy Ngọc Lâm chọn một chỗ cách đám người Tiêu Vũ rất gần, rồi ngồi xuống.
Lúc này, Tạ Vân Thịnh và Sở Duyên cũng tới nơi.
Sở Duyên nhìn Tiêu Vũ, kéo lấy Tạ Vân Thịnh chọn một chỗ cũng rất gần Tiêu Vũ ngồi xuống.
Hai nhóm người ngồi ở hai bên trái phải của Tiêu Vũ bị đám người của Tiêu Vũ ngăn cách.
Vô hình trung, có ánh mắt tập chung trên người Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cảm nhận được rồi nhìn sang bên trái, là Tạ Vân Thịnh và Sở Duyên, rồi lại nhìn sang bên phải, là Ngụy Ngọc Lâm và Thiết Sơn.
Tiêu Vũ nhìn Ngọc Ngọc Lâm nói: “Ngụy công tử, người tới là khách, ở trong phòng đợi là được rồi, sẽ có người mang đồ ăn đến cho ngươi.”
Ngụy Ngọc Lâm cười nói: “Do bản thân ta nghe đến chuyện nhà ăn thấy rất tò mò, muốn tự mình đến nhìn thử.”
Tiêu Vũ gật gật đầu, nếu do Ngụy Ngọc Lâm chủ động yêu cầu thì cũng không có gì rồi.
Nhưng cái nơi như nhà ăn này, cũng chỉ có nàng mới nghĩ được ra.
Cũng may là có kinh nghiệm sống kiếp trước!
Nói là nhà ăn, nhưng đồ ăn ở trong đó vẫn rất tinh xảo.
Tiêu Vũ bắt đầu ăn cháo và món ăn kèm.
Sau khi ăn xong, Tiêu Vũ lại ăn một số trái cây tráng miệng.
Vải đã rửa với nước, mùi vị mát lạnh không tệ.
Tiêu Vũ nhìn Dung Phi, hỏi: “Sao không ăn vải?”
Yến Nhi đứng sau lưng Dung Phi nói: “Nương nương nói ăn nhiều vải sẽ bị nóng.”
Tô Lệ Nương nghe vậy thì nói: “Nóng cái gì? Rõ ràng là ăn vải sẽ khiến nàng ấy thường xuyên nhớ đến Tiêu Vô Lương.”
Tiêu Vũ lại một lần nữa nghe thấy bọn họ nhắc đến phụ hoàng của mình, không nhịn được mà nhắc nhở nói: “Lệ Phi, hình như phụ hoàng ta đối xử với ngươi khá tốt.”
Dung Phi gọi phụ hoàng của nàng là Tiêu Vô Lương, sao Lệ Phi cũng gọi theo vậy.
Hơn nữa, Tiêu Vô Lương Tiêu Vô Lương... nàng tên Tiêu Vũ, phụ hoàng tên Tiêu Vô Lương, hai chữ đầu tiên phát âm khá giống nhau mà.
Nàng nghe được cảm thấy cứ kì lạ làm sao.
Tiêu Lệ Nương nói: “Không tệ, nhưng ông ấy là quỷ đoản mệnh, không có lương tâm!”
“Theo ta thấy, bệ hạ cũng không có bao nhiêu thật lòng với Giang Cẩm Dung, còn nhớ ông ấy làm gì! Nếu là ta, ta đã tái giá từ lâu rồi!” Tô Lệ Nương khẽ hừ một tiếng.
Lời này của Tô Lệ Nương không hề dễ nghe.
Đối với Dung Phi mà nói, thậm chí còn có hơi tàn nhẫn.
Nhưng nghĩ kĩ lại thực ra Tô Lệ Nương chỉ muốn Dung Phi có thể sống tốt.
Dung Phi lặng lẽ cầm một trái vải lên ăn, lầm bầm tự nói: “Tuy bệ hạ không yêu ta, nhưng vẫn đối xử với ta rất tốt.”
Tô Lệ Nương: “Hết thuốc chữa.”
Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh này, trong lòng không nhịn được mà nghĩ, phụ hoàng của mình làm Hoàng đế thì thất bại, nhưng làm nam nhân vẫn coi như khá thành công.
Có thể khiến hai vị nương nương, à không, tính cả Ngọc Tần, ba vị nương nương đều nặng tình.
Hai vị nương nương thường xuyên tranh chấp về mặt ngôn ngữ, đối với tình huống này, đối sách của Tiêu Vũ chính là giả điếc, chắc hẳn Tiên hoàng cũng làm như vậy.
Tiêu Vũ cảm thấy, chắc hẳn bản thân bây giờ cũng coi như là truyền nhân của người điếc rồi.
Tóm lại, chủ đề thế này tuyệt đối không thể tham gia vào, bởi vì nếu tham gia vào thì có khả năng càng kích động mâu thuẫn.
Sau khi ăn cơm xong, các nương nương quay về nghỉ ngơi trước.
Về phần Tiêu Vũ thì đứng ở cửa nhà ăn, đợi thuộc hạ của mình ăn xong, nàng có chuyện cần dặn dò.
Ai mà biết nàng còn chưa đợi được thuộc hạ của mình, người đến trước lại là Trần Trắc phi.
Sau khi Trần Trắc phi nhìn thấy Tiêu Vũ thì hành lễ: “Tham kiến Công chúa điện hạ.”