.
Chương 357: Sao Ngươi Lại Đứng Ở Đây
Quan trọng nhất chính là, căn cứ ốc đảo được gọi là căn cứ ốc đảo là vì cây xanh rợp bóng, đặc biệt là nơi Tiêu Vũ chọn để ở, cây cối ở nơi này vô cùng nhiều.
Dưới tình huống lắp đặt tấm pin ở độ cao không đủ tiêu chuẩn, cây xanh sẽ chặn hẳn ánh mặt trời.
Thế nên sau khi Tiêu Vũ nghiêm túc suy nghĩ.
Nàng quyết định lắp đặt tấm pin năng lượng mặt trời ở một nơi cách chỗ ở của mình không xa.
Sau đó lại lắp đặt dây điện để dẫn điện về.
Về phần dây điện?
Nhờ phúc của cửa hàng thiết bị sửa chữa, dưới lầu của siêu thị còn có rất nhiều dây điện, đủ để cho Tiêu Vũ dùng rồi.
Hơn nữa trung tâm thương mại có dây điện, hoàn toàn có thể tháo ra dùng.
Tiêu Vũ tìm vài người là để bọn họ làm công việc thể lực cho mình.
Chờ đến khi Sở Duyên nhìn thấy Tiêu Vũ lấy tấm pin ra, rất ngạc nhiên: “Công chúa định dùng thứ đen xì này dẫn ánh sáng xuống sao? Cái này dùng kiểu gì?”
Vừa nãy hắn ta cũng đã nghĩ, cảm thấy ý của Công chúa có thể là dùng một tấm kính lớn để dẫn ánh sáng trên trời xuống.
Nhưng hoàn toàn không ngờ đến, vậy mà cách của Tiêu Vũ là thế này.
Tiêu Vũ nói: “Phái người trông chừng, tuyệt đối không cho phép người ngoài tiếp cận nơi này.”
Bí mật của thứ này Tiêu Vũ cũng không sợ người khác phát hiện, chủ yếu là có phát hiện thì cũng nhìn không hiểu!
Nhưng nàng rất sợ bị người ta phá hoại.
Dù sao nàng còn muốn sống cuộc sống đông ấm hè mát, sau đó hưởng thụ cuộc đời cơ.
Thời gian cả một ngày, Tiêu Vũ mới lắp đặt xong tấm pin năng lượng mặt trời, việc còn lại chính là dẫn dây điện qua kia.
Việc này cũng đơn giản, để huynh đệ Tôn gia làm là được.
Tuy chỉ cần chôn dây điện xuống đất, không cần đào động, nhưng chuyện này để huynh đệ Tôn gia làm thì hiệu suất rõ ràng sẽ cao hơn người bình thường.
Bọn họ ngoại trừ việc đào động, thì đào chiến hào các loại hiệu suất đều rất cao.
Khi Tiêu Vũ làm xong việc trở về, trời đã chạng vạng rồi.
Lúc này Tiêu Vũ mới nhớ ra, hình như bản thân đã ngó lơ Ngụy Ngọc Lâm cả một ngày rồi.
Việc này có chút không ổn.
Ngụy Ngọc Lâm đến làm khách mà.
Tuy rằng hai người họ chẳng có giao tình gì quá lớn, nhưng nàng vẫn nhung nhớ đến việc dùng người của Ngụy Ngọc Lâm, thế nên không thể ngó lơ quá rõ ràng.
Tiêu Vũ tự ngẫm lại bản thân một hồi.
Đều tại bản thân nàng, bởi vì nhung nhớ sớm ngày có điện dùng, thế nên mới nóng vội quá, vậy mới quên mất Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ là người thuộc phái hành động.
Hơn nữa nàng cũng tin rằng không gì tốt hơn việc biết sai mà sửa, lúc này Tiêu Vũ đang cân nhắc đến việc hàn gắn lại cảm tình với Ngụy Ngọc Lâm.
Không ngờ được nàng mới bước vào nơi ở của mình, chuẩn bị đổi một bộ quần áo rồi đi tìm Ngụy Ngọc Lâm, thì ở bên ngoài nơi ở của mình, nàng đã nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm.
Ngụy Ngọc Lâm đang đứng trước cửa phòng nàng.
Trên đầu hắn đội màn che, khiến cho người ta có một lại cảm giác xuất trần ngăn cách với thế gian.
Lúc này thấy Tiêu Vũ đã quay lại, Ngụy Ngọc Lâm nhìn sang.
Không biết tại sao, từ trên khuôn mặt của Ngụy Ngọc Lâm, Tiêu Vũ có thể nhìn thấy một cảm giác có thể gọi là u oán.
Cái cảm giác ấy, cũng chỉ phi tần khi xưa bị Hoàng đế đẩy vào lãnh cung mới có.
Tiêu Vũ nói: “Sao ngươi lại đứng ở đây?”
Ngụy Ngọc Lâm yếu ớt nói: “Ta ở đây đợi Công chúa, Công chúa đi làm gì rồi?”
Tiêu Vũ nói: “Có việc liên quan đến căn cứ phải làm, thực sự xin lỗi nhé, không nên bỏ mặc ngươi.”
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy Tiêu Vũ nhận sai dứt khoát như vậy thì cau mày, bất giác nhớ đến lời của nam nhân xấu xa nói khi lừa gạt cô nương.
Cái chiêu này quả là giống y như nhau.
Ngụy Ngọc Lâm vô cảm: “Đi cùng Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh?”
Tiêu Vũ nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Ngụy Ngọc Lâm: “...” Hắn có chút cạn lời.
Tiêu Vũ hỏi như vậy, ngược là khiến hắn không biết đáp thế nào, có vấn đề gì? Với quan hệ hiện nay của hắn và Tiêu Vũ, Tiêu Vũ làm gì, hắn đều không có quyền hỏi.
Tiêu Vũ lại nói: “Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh đều là thuộc hạ cả ta, việc liên quan đến căn cứ, đương nhiên phải làm cùng họ rồi.”
“Còn ngươi, ngươi ở trong lòng ta cũng rất quan trọng! Ngươi là đối tác làm ăn quan trọng nhất của ta đấy, yên tâm, đợi sau này ta có việc quan trọng hơn ta sẽ giao cho ngươi làm.” Tiêu Vũ sợ trong lòng Ngụy Ngọc Lâm không thoải mái, vội nói một câu.
Chuyện này Tiêu Vũ vẫn có kinh nghiệm.
Ngươi nhìn căn cứ này xem, nay là một mảnh bình yên.
Thật ra cũng từng có mâu thuẫn.
Nhưng biết sao giờ, nàng là một đại sư bưng nước*, bưng nước rất giỏi á!
*Đại sư bưng nước (ngôn ngữ mạng): chủ yếu là chỉ những người khách quan trong mọi việc, các mặt đều suy nghĩ chu đáo. (Baidu)