.
Chương 373: Ân Uy Thực Hiện Cùng Lúc
Thế là trong một khoảng thời gian ngắn, căn cứ bên trong ốc đảo đã trở nên thịnh vượng. Tiêu Vũ cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nàng nói: “Ta tin rằng trong số các ngươi có người lỡ đi lầm đường lạc lối, cũng có người thành tâm sám hối. Chỉ cần các ngươi cố gắng cải tạo, tương lai ta có thể miễn tội cho các ngươi.”
Mọi người vội vàng đáp: “Không mong Công chúa thứ tội, chỉ muốn tạ ơn Công chúa ơn đã tha mạng.”
Đám người này vốn đã quen với việc cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu. Nay gặp phải người mạnh hơn, bọn chúng lập tức biến thành kẻ yếu. Đây là quy tắc ngầm trong giới giang hồ.
Thế nên lúc này, bọn chúng cũng biết, việc chúng có thể làm chỉ có phục tùng, như vậy mới có đường sống. Dù sao đi nữa thì vị Công chúa này trông cũng chẳng đơn giản chút nào.
Ban đầu Tiêu Vũ vốn đang vô cùng chú ý đến nhân quyền, thế nhưng đối với đám sơn phỉ này, Tiêu Vũ cho rằng nên tước đoạt toàn bộ quyền lợi về chính trị và tự do của bọn chúng.
Những người kiểu này, kiếp trước dù không ăn súng đạn thì cũng phải đạp máy may cả đời. Còn ở nơi này, nếu những người kia không phạm phải tội ác tày trời, lại còn tích cực cải tạo, Tiêu Vũ cũng có thể xem xét đến chuyện đặc xá.
Nhưng chắc chắn là không phải bây giờ. Bây giờ những người này sẽ thành lao động khổ sai trong căn cứ.
Một số bị người của lò nung đến đưa đi, một số khác được lò sắt lĩnh đi. Số còn lại, tạm thời chưa dùng tới, Tiêu Vũ bèn để những người này đi đào sông ngòi, đã đến lúc nàng phải chuyển nước đến đây rồi. Căn cứ ốc đảo ngày một lớn, tạm thời nước vẫn đủ dùng thế nhưng về lâu về dài, một khi căn cứ xây dựng mở rộng thêm đến một mức độ nhất định thì số sông ngòi hiện tại chắc chắn không đủ dùng.
Còn một đám người khác bị Tiêu Vũ giao cho việc xây chuồng lợn.
Xây chuồng lợn không phức tạp như xây nhà. Sau khi chuồng lợn xây xong, nàng sẽ đem đám lợn rừng đang sinh sôi nảy nở không ngừng trong không gian ra, để những người này phụ trách việc nuôi lợn.
Tuy trong tay nàng có rất nhiều lương thực, thế nhưng có nuôi lợn trồng trọt mới có thể có thể phát triển bền vững được.
Sau khi sắp xếp những phạm nhân lưu đày này xong xuôi, Tiêu Vũ nghỉ ngơi hai ngày. Trong hai ngày này, ngoại trừ ngủ, Tiêu Vũ sẽ đi dạo trong không gian, coi như tự cho bản thân một kỳ nghỉ.
Dù sao thì việc nàng đang làm cũng giống với việc điều hành một công ty kinh doanh dịch vụ dọn nhà, bản thân nàng làm tổng giám đốc cũng sẽ mệt. Tiêu Vũ nghỉ ngơi hai ngày, tinh thần mới phấn chấn, tràn ngập năng lượng trở lại.
Nàng đem một ít cây con trong không gian ra, dự định tiếp tục trồng cây trồng rừng, mở rộng diện tích căn cứ ốc đảo.
Bây giờ, Tiêu Vũ đã không cần phải đi mua cây giống nữa. Bởi vì chủng loại cây cối bên trong không gian của Tiêu Vũ đã đủ dùng. Trong không gian, những cái cây này không ngừng sinh sôi, nảy nở, những mầm cây nhỏ liên tục mọc ra từ gốc rễ của chúng.
Tốc độ sinh trưởng của những cây con này rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đáp ứng đủ tiêu chuẩn để cấy ghép. Tiêu Vũ vừa mới làm xong chuyện này đã nhìn thấy Thái tử phi Lý Uyển.
Bụng của Lý Uyển đã to hơn lần trước họ gặp nhau một chút, Tiêu Vũ chào hỏi nàng ấy: “Tẩu tẩu.”
Tiêu Vũ tỏ ra vô cùng cung kính khi nhìn thấy tẩu tẩu. Ca ca nàng không còn nữa, không thể che chở cho tẩu tử, trong bụng tẩu tử lại đang mang hài tử của Tiêu gia. Tiêu Vũ luôn cảm thấy rất thương Lý Uyển.
Lý Uyển nói: “A Vũ, ngươi có rảnh không? Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Tiêu Vũ gật đầu, đáp: “Tẩu tẩu, vào phòng ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện, bên ngoài nắng lắm, cẩn thận kẻo nóng.”
Tiêu Vũ kéo Lý Uyển vào phòng.
Tiêu Vũ cầm một gói đồ, đưa cho Thước Nhi, dặn dò: “Đi nấu giúp ta hai bát, à không, ba bát mì chua cay, ba người chúng ta mỗi người một bát.”
Trước đó Thước Nhi từng giúp Tiêu Vũ nấu món này, thế nên bây giờ nàng ấy lập tức đồng ý: “Được.”
Sau khi ngồi xuống, Lý Uyển bắt đầu nói: “A Vũ, mấy ngày nay thấy ngươi bận rộn chạy tới chạy lui, thực sự là vất vả cho ngươi quá.”
Tiêu Vũ cười nói: “Vẫn ổn, ta cũng thấy khá vui vẻ.”
Mệt thì đúng là mệt thật nhưng lần sau nếu như vẫn phải chuyển nhà cho người ta, nàng vẫn sẽ đi.
“Phải rồi, hôm nay tẩu tẩu tìm ta có chuyện gì thế?” Tiêu Vũ tò mò hỏi.
Lý Uyển thoáng do dự một chút, rồi nói: “Ta vốn không muốn nói cho ngươi biết nhưng suy đi nghĩ lại, ta cảm thấy vẫn cần phải nói với ngươi một tiếng.”