.
Chương 390: Thế Giới Này Điên Rồi
Chỉ cần sống đủ lâu thì chuyện yêu ma quỷ quái gì cũng có thể thấy được.
Tiêu Vũ vốn còn muốn gây rắc rối cho Vũ Văn Thành, lúc này lực chú ý của nàng đã hoàn toàn bị Văn Thanh Lan hấp dẫn.
Nàng cảm thấy chuyện của một Thái tử bị gay vẫn không kích thích bằng chuyện Thái tử phi và Hoàng đế có gian tình nha!
Không có ai không thích hóng chuyện cả.
Tiêu Vũ cũng như vậy.
Lửa to củi khô không thể ngăn cản.
Tiêu Vũ thấy rất khó chịu, nàng hận không thể vào trong phòng Vũ Văn Phong nhìn xem hai người kia đang làm gì.
Đáng tiếc bây giờ là ban ngày, nàng đột nhiên xuất hiện trên mái nhà bị người khác phát hiện cũng khá phiền phức.
Lúc này Tiêu Vũ cũng có chút hối hận.
Sớm biết chỗ hóng hớt thì trực tiếp chọn phòng của Văn Thanh Lan mới tốt.
Theo lí mà nói, Thái tử phi đến tìm Hoàng đế cũng có thể vì có một số chuyện cần bẩm báo, cũng không có gì là lạ.
Nhưng vấn đề là lúc Văn Thanh Lan đi tìm Vũ Văn Phong lại lén lén lút lút, cũng không có hộ vệ hay nha hoàn thiếp thân, vừa nhìn đã biết có kế hoạch đáng ngờ gì đó!
Tóm lại nếu không có chuyện gì thì Tiêu Vũ tình nguyện thề độc như Quách Bình, trồng cây chuối đi ị!
Yến hội vốn được sắp xếp sẽ bắt đầu lúc chạng vạng tối.
Sắc trời nhanh chóng tối đi.
Rất nhiều người không thích buổi tối, nhưng Tiêu Vũ lại khác, nàng cảm thấy mình chính là tiểu tiên nữ bóng đêm.
Tiêu Vũ cũng đang vò đầu bứt tai chờ đợi, cuối cùng nàng cũng đợi được đến lúc thuận lợi hành động.
Lúc này các tân khách vẫn chưa tản ra.
Về phần Văn Thanh Lan, từ khi nàng ta vào phòng của Vũ Văn Phong đến giờ vẫn chưa từng đi ra.
Cũng không thể nói hai người ở trong phòng chỉ đơn giản là đắp chăn bông tâm sự thôi được.
Tiêu Vũ nghĩ một chút rồi lặng lẽ nhảy lên nóc phòng Vũ Văn Phong, nàng lấy dầu hỏa từ trong không gian ra, trực tiếp đổ xuống dưới…
Sau đó nhóm lửa, ném mồi.
Tiếp đó nàng nhảy lên trên cây, tránh vào trong không gian.
Đối với Tiêu Vũ mà nói, toàn bộ hành động đều thực hiện rất nhanh nhẹn.
“Có ai không! Cứu giá!” Đột nhiên có người phát hiện phòng Vũ Văn Phong bắt lửa thì lập tức hốt hoảng kêu lên.
“Cứu giá!”
“Đi tìm Thái tử điện hạ mau!”
“Thẩm Thống lĩnh đâu? Mau, mau cho người đi tìm Thẩm Thống lĩnh đến đây!”
“Dập lửa! Nhanh chóng dập lửa đi!”
Tiêu Vũ cũng không trông cậy một mồi lửa có thể thiêu chết Vũ Văn Phong.
Hiệu quả mà nàng muốn chính là làm người bên trong hoảng sợ.
Lúc này trên yến tiệc, sau khi bệ hạ rời đi, các thần tử chuẩn bị ra về cũng không khỏi kinh ngạc.
Thật ra rượu và đồ ăn đã lạnh từ khi nào, nhưng cũng hết cách, bệ hạ còn chưa đi, Thái tử cũng chỉ nói đi nghỉ ngơi một lát, những thần tử như bọn họ sao có thể đi trước được?
Đây chính là quy tắc chỗ làm!
Cho dù xấu hổ cũng phải ngồi lại.
Dù sao lãnh đạo vẫn còn chưa đi.
Người lao ra khỏi đám cháy đầu tiên chính là Vũ Văn Phong. Y phục của Vũ Văn Phong không ngay ngắn, ông ta chỉ mặc một chiếc áo choàng bên ngoài, mông còn cảm nhận được gió lạnh.
“Bệ hạ! Ngài không sao chứ?” Có người lại gần ân cần hỏi thăm.
Lời của người này còn chưa dứt thì đã thấy một người khác lao ra khỏi đám cháy.
Văn Thanh Lan cũng không ngờ sẽ đột nhiên bị cháy.
Nàng ta cũng không muốn đi ra, nhưng khao khát sống sót vẫn chiến thắng tất cả, lúc Văn Thanh Lan chạy ra đã mặc y phục, nhưng cho dù mặc rồi tóc tai vẫn rối loạn.
Hơn nữa y phục cũng là mặc bừa.
Vừa nhìn đã biết y phục của nàng ta được mặc trong lúc hốt hoảng.
Chúng thần tử thấy cảnh này đều đồng loạt ngẩn người.
“Ôi!”
“Trời ạ!”
Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, ai cũng cảm thấy đầu trên cổ không giữ nổi nữa, nhìn được chuyện này rồi còn giữ được đầu nữa sao?
Nhưng đám người nhanh chóng phát hiện ra triều thần văn võ đều ở đây, mọi người an tâm lại.
Pháp luật cũng không trị được đông người mà!
Có bản lĩnh thì chặt đều bọn họ hết đi!
Lễ bộ Thị lang đau lòng nhức óc: “Đúng là làm trái lẽ thường!”
“Được rồi đừng nói nữa! Nếu để người khác biết thì cẩn thận ngươi lại có kết quả giống Bùi Kiêm đấy!” Người nói chính là Công bộ Thị lang.
Hai người là bằng hữu tốt.
Chức Thị lang nhìn thì có vẻ là một chức vụ quan trọng nhưng thật ra bên trên còn có Thượng thư, trên Thượng thư là Thừa tướng, chỉ có chính bọn họ mới biết, quan chức triều đình như bọn họ thật ra cũng không khiến người khác kính trọng.
Tóm lại không phải cái gì cũng có thể tùy tiện nói, hơn nữa lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị bệ hạ trừng phạt.