Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 398 - Chương 398: Trở Về

. Chương 398: Trở Về
Thậm chí, Tiêu Vũ còn lỡ mất mấy ngày ở Thịnh Kinh thành.

Nàng lại bắt đầu cân nhắc nên về như thế nào.

Tiêu Vũ nhớ đến việc mình mua vé một chiều thì không nhịn được mà phàn nàn.

Thực sự Tiêu Vũ không nghĩ ra cách để trở về, chỉ đành gọi Đặc Năng Lạp ra, định dùng xe thể thao bốn bánh, à không, phóng ngựa về Ninh Nam.

Nàng nhất định là kẻ có không gian thê thảm nhất!

Không gian của người ta đều dùng suy nghĩ là động, xuất hiện ở trời nam đất bắc trong nháy mắt.

Nàng thì hay rồi?

Chỉ có thể dùng cách này để trở về.

Trên đường Tiêu Vũ trở về, vì để tránh mắt thời gian, nàng không hề dừng lại lâu mà nhanh chóng lên đường.

Liên tiếp chạy mười ngày đường.

Mắt thấy Tiêu Vũ đã sắp đến gần với thắng lợi, nàng đã đi được một nửa đường rồi!

Khi Tiêu Vũ đang ở trong không gian nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy chóng mặt.

Khi nàng tỉnh táo lại thì phát hiện nàng đã quay về Ninh Nam!

Tiêu Vũ còn chưa kịp nghĩ làm cách nào để mở công tắc vận chuyển không gian, lúc này nàng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là mau chóng quay về Ninh Nam!

Những ngày tháng ở bên ngoài không dễ dàng chút nào!

Không đến mức ăn gió nằm sương, nhưng ai mà tình nguyện cả ngày cưỡi ngựa chạy điên cuồng chứ?

Hơn nữa nàng cũng rời đi một khoảng thời gian rồi, cũng không biết người nhà có lo lắng cho nàng không.

Tiêu Vũ ra khỏi phòng, định đi tìm Dung Phi.

“Công... Công chúa!” Khi Thước Nhi nhìn thấy Tiêu Vũ thì giật mình.

“Ta đáng sợ vậy sao?” Tiêu Vũ hỏi.

Thước Nhi đỏ cả mắt, rất kích động: “Công chúa không đáng sợ! Cuối cùng Công chúa cũng về rồi, người mau đến Nghị sự điện nhìn thử đi!”

Tiêu Vũ gật đầu rồi đi đến Nghị sự điện.

Nàng vừa đến bên ngoài Nghị sự điện thì đã nghe thấy tiếng tranh luận ở bên trong.

Là tiếng của Trần Trắc phi, Trần Trắc phi nhìn Dung Phi nói: “Dung Phi! Công chúa đi mãi không về, chắc không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

“Chắc không phải vì ngươi nắm quyền ở căn cứ nên hại chết Công chúa đó chứ?” Trần Trắc phi trầm giọng hỏi.

Không đợi Dung Phi nói, Tô Lệ Nương ở bên cạnh Dung Phi đã cười lạnh một tiếng: “Sao rắm của ngươi lại đánh ra từ mồm rồi!”

“Tô Lệ Nương, ở đây không có chỗ cho ngươi lên tiếng!”

“Ngươi chẳng qua là một yêu phi! Nếu như không có ngươi, có lẽ Đại Ninh vốn sẽ không vong quốc! Đều do ngươi mê hoặc bệ hạ bỏ bê triều chính!” Trần Trắc phi trợn trừng mắt nhìn Tô Lệ Nương.

Dung Phi trầm giọng nói: “Trước lúc lâm chung bệ hạ bỏ bê triều chính là vì bị bệnh, Tô Lệ Nương ngày ngày cầu Phật, chúng ta nên cảm kích Tô Lệ Nương mới phải!”

Khi hai vị nương nương đối mặt với kẻ thù, cũng bắt đầu giúp đỡ lẫn nhau.

Tô Lệ Nương nhìn Dung Phi, hình như có chút xúc động: “Ngươi lại có thể nghĩ như vậy sao?”

Dung Phi khẽ hừ một tiếng: “Ngươi cũng không nghĩ thử xem, nếu như ngươi thực sự là yêu phi gì đó, ta có thể để ngươi trong hậu cung sao? Chẳng qua là bệ hạ thích ngươi, tuy ngươi có hơi kiêu căng nhưng chưa từng làm ra việc gì tổn thương đến bệ hạ, tổn hại đến quốc thể, ta mới vì bệ hạ mà nhẫn nhịn ngươi!”

Lời này là thật.

Nếu không với sự thông minh của Dung Phi, chút thủ đoạn đó của Tô Lệ Nương vốn không phải là đối thủ của nàng ấy.

Tô Lệ Nương sững người trong giây lát, rồi nói: “Dung Phi tỷ tỷ, ngươi cứ nghĩ về ta như vậy, sau này nhất định ta sẽ hiếu thuận với ngươi nhiều hơn!”

Dung Phi trừng mắt: “Ai cần ngươi hiếu thuận! Ngươi nói như vậy làm như ta nhiều tuổi hơn ngươi ấy!”

Trần Trắc phi thấy hai người họ ngươi một câu ta một câu, vốn không hề đặt nàng ta ở trong mắt, nên không hề khách sáo mà nói: “Bệ hạ đã chết rồi, nay người có cùng vai vế với bệ hạ chỉ có Vương gia nhà ta!”

“Nếu như các ngươi biết điều thì nên để Vương gia nhà ta cầm quyền căn cứ!” Trần Trắc phi trầm giọng nói.

Đúng vào lúc này, Lý Uyển lớn bụng dẫn tiểu Hoàng tôn bước vào: “Tuy rằng phụ hoàng đã mất, nhưng nhi tử của ta còn ở đây!”

“Cho dù thực sự phải kế thừa căn cứ, cũng không đến lượt ngươi!” Lý Uyển lạnh giọng đáp.

Trước nay Lý Uyển vẫn cho người ta một cảm giác rất nhu nhược.

Nhưng trên thực tế, có thể trở thành Thái tử phi, có thể dẫn hài tử trốn chạy sao có thể thực sự là một người nhu nhược?

Tiêu Nguyên Cảnh bỗng lên tiếng: “Ngươi đừng tưởng rằng cô cô của ta không có ở đây thì các ngươi nhân cơ hội làm loạn! Ta sẽ trông coi những gia nghiệp này cho cô cô của ta!”

“Chẳng qua là một thằng nhóc! Cũng xứng tranh giành với Vương gia nhà ta?” Trần Trắc phi cười lạnh nói.
Bình Luận (0)
Comment