.
Chương 411: Trồng Bông
Tiêu Thần An nhíu mày, tiếp tục nói: “Nàng nói cũng không sai, nếu như Tiên Nhi vẫn cứ hành xử như lúc trước, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra mầm tai họa.”
“Nhốt nó lại, dạy dỗ thật nghiêm khắc!” Tiêu Thần An tiếp tục nói.
“Vương gia...... Chúng ta vẫn nên thực hiện ý định từ sớm mới phải.”
Tiêu Thần An giương mắt nhìn thuộc hạ.
Thuộc hạ kia nhất thời không dám nhiều lời.
Về phần Tiêu Vũ? Nàng đã lắp lại camera một lần nữa.
Hành động hiện tại của Tiêu Thần An làm cho người ta không tìm ra một chút sai sót nào, nhưng Tiêu Vũ vẫn cảm thấy, Tiêu Thần An này quá lý trí.
Làm cho người ta không thể không đề phòng.
Còn có cả Tiêu Tiên Nhi nữa.
Tiêu Thần An có lẽ không có dị tâm gì, nhưng Tiêu Tiên Nhi cũng không an phận.
Chuyện đã đến nước này, muốn hỏi Tiêu Vũ có hối hận về việc đưa những người này đến căn cứ ốc đảo hay không, Tiêu Vũ nghĩ có lẽ là nàng hối hận rồi.
Nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận, chuyện đã xảy ra thì chỉ có phải nghĩ cách giải quyết thôi.
Tiêu Thần An thể hiện sự trung thành, cũng làm cho Tiêu Vũ không thể quyết định sẽ diệt trừ Tiêu Thần An thật nhanh.
Nếu nàng không có chứng cứ gì mà chỉ làm điều này chỉ vì lòng nghi kỵ của bản thân thì có khác gì với các hôn quân của các triều đại khác chứ?
Căn cứ mới xây dựng thứ cần nhất là lòng người!
Tiêu Vũ ở trong căn cứ, nàng đi thăm hỏi thị sát khắp nơi, ngoại trừ để khích lệ lòng người ra, nàng còn muốn nhìn xem chỗ nào còn thiếu cái gì.
Biết chỗ nào còn thiếu, Tiêu Vũ mới biết được, nên xây dựng căn cứ như thế nào để tốt hơn.
Rất nhanh, Tiêu Vũ phát hiện ra rằng đúng là trong căn cứ còn thiếu một vài thứ.
Lúc trước chỉ lo làm đất trồng để có cái ăn, nhưng trong căn cứ lại không có đủ vải vóc.
Trong không gian đúng có rất nhiều, nhưng người trong căn cứ càng ngày càng nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ miệng ăn núi lở, vẫn phải làm phong phú dây chuyền sản nghiệp lên thôi.
Tiêu Vũ nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định nuôi tằm ở trong căn cứ, sau đó tự mình chế tác tơ tằm, còn phải trồng bông.
Ninh Nam tuy rằng không cần áo bông quá dày, nhưng khí hậu dị thường thường xuyên phát sinh khắp nơi trên cả nước, ai biết khi nào Ninh Nam có thể tuyết rơi hay không?
Cho dù không dùng để chống lạnh, vậy cũng có thể dùng làm vải bông.
Tiêu Vũ ghi nhớ lại chuyện này rồi phân việc xuống bên dưới.
“Cho người đưa thư đến Dự quận, kêu Chương Ngọc Bạch nghĩ cách chuyển bị cho ta một ít cây dâu giống, sau đó ta sẽ đích thân đến lấy.” Tiêu Vũ phân phó.
“Vâng, thuộc hạ cho người đi làm ngay!”
Tiêu Vũ giao cho Tạ Vân Thịnh.
Bây giờ Tiêu Vũ đã hiểu rõ vì sao ai cũng muốn trở thành người có vị trí cao. Cảm giác có thuộc hạ thật là tốt, rất nhiều chuyện chỉ cần mình nói sẽ có người làm giúp mình.
Nhưng có những chuyện giống như đi mua linh nguyên, nếu Tiêu Vũ có thời gian thì nàng thích tự làm hơn!
Nói theo bối cảnh kiếp trước của Tiêu Vũ.
Trong thế giới kia, người có tiền, làm gì cũng có thể để cho người khác làm thay, nhưng chuyện đi dạo phố mua sắm này, không phải vẫn phải tự mình ra trận sao?
Chuyện xét nhà thu mua linh nguyên, đối với Tiêu Vũ mà nói, quả thực chính là một loại hưởng thụ.
Ngay lúc này.
Tôn Hữu đã trở lại Thương Ngô.
Tôn Hữu chính là một trong trăm người Tiêu Vũ phái đi.
Hôm nay cuộc sống của bách tính Thương Ngô cũng không được dễ chịu lắm. Năm ngoái, mùa này, cỏ cây trên núi còn đang sinh trưởng, còn có thể săn thú mà sống.
Nhưng năm nay, vừa mới bắt đầu mùa đông, Thương Ngô lại rơi một trận tuyết lớn.
Mùa hè có tuyết rơi đã khiến nhiều loài động vật bị chết cóng.
Hiện tại tuyết rơi càng ngày càng nhiều, càng làm cho động thực vật không thích ứng kịp với khí hậu rét lạnh, đều tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Rau dại bị đông cứng, càng không có động vật gì để săn bắt.
Thái thú Thương Ngô quận Tiết Quảng Sơn căn bản là không giải quyết được vấn đề này, trong thành có không ít nạn dân du đãng chung quanh.
Khi Tôn Hữu trở về quê hương của mình là Thanh Khê thôn.
Người trong thôn đều có chút nghi hoặc: “Ai? Tôn Hữu, tiểu tử ngươi khá khẩm lên rồi sao?”
Người trong thôn đều rất tò mò, cả nhà Tôn hữu không phải đã rời đi từ lâu rồi sao? Nói là đi nơi khác kiếm sống, sao lại trở về?
Sở dĩ nói Tôn Hữu đã khá lên đó là bởi vì sắc mặt mọi người đều có chút tiều tụy, chỉ Tôn Hữu có làn da trắng nõn thậm chí hồng nhuận.
Có vẻ như thời gian qua sống rất tốt.