.
Chương 415: Thông Khí
Tiêu Vũ vô cùng hài lòng, Hắc Phong thức thời như vậy đã khiến nàng đỡ phải tốn nhiều miệng lưỡi.
Thật ra cũng không phải là nàng không có người khác để dùng, nhưng Tiêu Vũ cảm thấy Hắc Phong trở về làm sơn đại vương, quả thật chính là quay về nghề cũ.
Dù sao người có kinh nghiệm cũng tốt hơn người không có kinh nghiệm! Công ty thông báo tuyển dụng còn muốn tuyển người có kinh nghiệm đấy.
Nàng phái người đi thành lập sơn trại, đương nhiên phải cần người có kinh nghiệm rồi!
Sau khi Hắc Phong nghe xong những lời tâm huyết của Tiêu Vũ thì đi đường cũng như giẫm trên bông, có chút nhẹ nhàng.
Hắc Phong mang theo Tiểu Lâm Tử và đám người Kim Sơn trại, lập tức xuất phát.
Trước khi chuẩn bị đi, Hắc Phong chắp tay nói: “Công chúa điện hạ, người cứ yên tâm, nhất định bọn ta sẽ tuyển đủ binh mã!”
“Các ngươi cứ đi chọn địa điểm tốt trước, sau đó ta sẽ đưa tiền và lương thực cho các ngươi.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Lão Hắc ta đi đây!” Hắc Phong dẫn một đám người hùng hùng hổ hổ rời khỏi.
Ngọc Tần đang mang theo một giỏ nấm tới, thấy cảnh tượng như vậy thì không nhịn được ngừng chân lại một chút: “Công chúa, có được không vậy?”
Bình thường Ngọc Tần không nói nhiều, đột nhiên hôm nay nàng ấy nói như vậy, Tiêu Vũ lập tức tò mò hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Chỉ là ta cảm thấy dáng vẻ của Hắc Phong không được thông minh cho lắm.” Ngọc Tần suy nghĩ một chút rồi nói.
Tiêu Vũ bảo: “Vào lúc này, trung thành quan trọng hơn thông minh nhiều. Trần Trắc phi kia cũng thông minh, nhưng kết quả thì sao?”
Ngọc Tần suy nghĩ một chút, đúng là đạo lý này.
Tiêu Vũ hỏi: “Ngươi gây trồng nấm thế nào rồi?”
Ngọc Tần trả lời: “Ta đã dựng một cái lều để gây trồng nấm, vẫn dùng vải bạt kia của Công chúa.”
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, quả thật Ngọc Tần rất thông minh, vậy mà có thể nghĩ ra được biện pháp xây nhà kính.
“Gây trồng một ít nấm thường ăn bên trong, đương nhiên, còn có một số loại nấm có thể gây ảo giác...”
Nói đến đây, Ngọc Tần suy nghĩ một chút rồi lại bảo: “Còn có một loại nấm, vị rất ngon, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Tiêu Vũ hỏi.
Ngọc Tần ho nhẹ một tiếng: “Chỉ là thông khí.”
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì suýt chút nữa cười thành tiếng, thông khí chính là đánh rắm đúng không?
Lúc ăn cơm tối, Tiêu Vũ ăn ở nhà ăn.
Nhìn thấy canh gà nấm ở nhà ăn, Tiêu Vũ cũng rất thích hương vị tươi ngon của nấm nên ăn một ít.
Cơm còn chưa ăn xong, Tiêu Vũ đã cảm thấy bụng của mình hơi căng. Ngay sau đó, Tiêu Vũ lập tức đánh một cái rắm.
Cùng lúc đó, có những người cũng ăn loại nấm này giống Tiêu Vũ đều xuất hiện triệu chứng như vậy.
Trong nhà ăn lập tức vương vấn một loại mùi hương kỳ lạ. Tiêu Vũ không thể ở lại một giây nào được nữa, nàng lập tức chạy ra ngoài.
“Ngọc Tần đâu! Ngọc Tần đâu! Bủm...”
“Bủm... Ngọc Tần!” Tiêu Vũ lớn tiếng la hét.
Tiêu Vũ luôn rất dịu dàng với thuộc hạ của mình, rất ít khi la to như vậy.
Ngọc Tần vội vã đi tới, nhìn thấy người bên ngoài bưng canh nấm ra thì cả người kinh ngạc: “Có... có chuyện gì vậy? Không phải đã nói phải bỏ rồi sao?”
Một người ở bên cạnh ủ rũ cúi đầu, đây là người chịu trách nhiệm chọn đồ ăn.
“Lúc ta đi hỏi nương nương có độc hay không, nương nương nói không có, ta nghĩ rằng không có độc thì ăn được.... nên không nỡ bỏ đi.” Người nọ nhỏ giọng nói.
Ngọc Tần vô cùng lúng túng: “Công chúa, việc này, chi bằng người dời bước trở về nghỉ ngơi một chút nhé? Thật ra không có tác dụng phụ gì, chỉ là đẩy trọc khí, có lợi cho sức khỏe cơ thể.”
Bụng của Tiêu Vũ không thoải mái, vốn dĩ nàng định ôm bụng, nhưng ai ngờ mới hơi khom lưng một chút... tạo thành chèn ép lên thành ruột, kết quả lại liên tục thải khí.
Bủm bủm bủm…
Tiêu Vũ chỉ có thể đứng thẳng người, tiện tay lấy một cái mặt nạ trùm đầu ra đeo lên mặt.
Bây giờ trong căn cứ có không ít người đều biết dùng mặt nạ trùm đầu.
Suy nghĩ của Tiêu Vũ rất khoa học, che mặt lại, cho dù có người nhìn thấy, thứ mất đi cũng không phải là thể diện của nàng!
Nàng không nói mình là Tiêu Vũ, ai có thể biết được chứ?
Ai ngờ Tiêu Vũ vừa mới đi được mấy bước đã nhìn thấy Liễu Sơn, vốn dĩ nàng định làm như không thấy gì hết mà đi qua luôn, đột nhiên Liễu Sơn đứng nghiêm, có chút cung kính kêu: “Bái kiến Công chúa điện hạ.”
Tiêu Vũ: “?”
Lúc này mặt mũi của nàng tràn đầy dấu chấm hỏi.
Nàng cũng đã ăn mặc thành như vậy rồi, vì sao Liễu Sơn còn có thể nhận ra nàng?