.
Chương 439: Khỉ Từ Nga Mi Sơn Tới?
Đương nhiên, không thể quên người đang lưu đày ở Ninh Nam.
Hắc Phong liên tục đồng ý.
Về phần Tiêu Vũ, lúc này nàng chuẩn bị tới Lâm Sơn trại đưa vật tư.
Lúc Tiêu Vũ vội vàng đưa một đám heo đến Lâm sơn trại, nàng phát hiện tên Hắc Phong này không nói thật! Rõ ràng là người ở Lâm sơn trại nhiều hơn!
Tiểu Lâm Tử khéo mồm khéo miệng, lừa người lợi hại hơn Hắc Phong, dĩ nhiên là người ở đây cũng nhiều hơn.
“Trại chủ! Trại chủ! Không xong rồi! Có người đến tấn công sơn trại của chúng ta!” Phụ tá của Tiểu Lâm Tử Nghiêm Quý vô cùng nóng nảy tới thông báo.
Tiểu Lâm Tử vô cùng hoảng sợ: “Người đâu! Mau đi báo tin cho những sơn trại khác, một đám người cùng ta đi gặp người tới!”
Heo của Tiêu Vũ mới đến chân núi đã bị một đám người bao vây.
Những người này nhường ra một con đường cho Tiểu Lâm Tử.
Tiểu Lâm Tử tức giận nói: “Để ta xem thử là tên mù nào dám đến đây càn rỡ! Ồ, đám heo này trông khá quen mắt đó!”
Heo Tiêu Vũ nuôi quả thật có hơi khác với những nơi khác.
Đám heo này đều là con cháu của lợn rừng, thoạt nhìn không giống với heo nhà. Hơn nữa hoa văn đen trắng chiếm đa số.
Tiêu Vũ đứng bên trong bầy heo, sâu kín nói: “Ngươi nhìn ta xem có quen mắt không?”
Cả người Tiểu Lâm Tử đều ngơ ngác.
“Đây... đây... đây... công... ừm... sao người lại... ôi chao.”
Tiểu Lâm Tử không biết nên diễn tả tâm trạng của mình thế nào nên kích động cắn trúng lưỡi.
Tiểu Lâm Tử hòa hoãn lại, lúc này mới nói: “Chủ tử, ta nói ta tới để nghênh đón người, người tin không?”
Suýt chút nữa Tiêu Vũ đã bật cười thành tiếng: “Tin, vậy còn không mau nghênh đón chủ tử và Nhị sư huynh cùng nhau lên núi?”
“Nhị sư huynh?” Có người nhỏ giọng thì thầm
Tiêu Vũ bảo: “Nhị sư huynh chính là mấy con heo này.”
“Vậy Đại sư huynh đâu?” Có người tò mò hỏi.
Tiêu Vũ nghĩ thầm trong bụng, mình cũng không muốn nuôi dưỡng một đám Đại sư huynh trong không gian.
Nhị sư huynh có thể ăn, Đại sư huynh thì có thể làm gì?
Sau khi Tiêu Vũ tiến vào Lâm sơn trại cũng rất thỏa mãn.
Bây giờ Lâm sơn trại đã là sơn trại lớn có mấy ngàn người rồi! Thế lực của Tiêu Vũ đang phát triển nhanh chóng theo cấp số nhân!
Thị sát Lâm sơn trại khiến tâm trạng của Tiêu Vũ rất tốt.
Đợi thị sát xong xuôi, Tiểu Lâm Tử lập tức chuẩn bị cho Tiêu Vũ dùng bữa.
Ai ngờ Tiêu Vũ vừa mới ngồi xuống đã có người kêu la: “Con khỉ ngang ngược nhà ngươi!”
Bên kia trở nên ồn ào.
Tiêu Vũ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nàng còn chưa dứt lời đã có mấy con khỉ nhảy ra, chạy như bay.
Tiểu Lâm Tử nói: “Mấy con khỉ ngang ngược này ở trên núi, cứ đến sơn trại trộm đồ! Còn có thể ăn cướp! Nếu có người ăn gì đó trước mặt bọn nó, bọn nó còn giật đồ trong tay người ta!”
“Hơn nữa bọn nó có cả đàn, rất khó đối phó.” Tiểu Lâm Tử nói tới chuyện này thì khóc không ra nước mắt.
“Chủ tử, ta biết người bản lĩnh lớn, xin người thương xót với, có thể giúp ta đuổi đám khỉ này đi không?” Khó khăn của Tiểu Lâm Tử không phải ở chỗ thiếu thịt, mà là ở chỗ con khỉ ngang ngược.
Tiêu Vũ nghe hắn ta nói thế thì lập tức nhận lời: “Chuyện này đơn giản thôi mà, ta lập tức ra sau núi giải quyết giúp ngươi!
Sau khi Tiêu Vũ ăn cơm qua loa thì một thân một mình đi vào trong núi sau.
Bầy khỉ sống ở chỗ núi sau này.
Tiêu Vũ lấy một quả táo ra, vừa ăn vừa đi.
Cùng lúc đó, phía sau lưng nàng còn đeo một bao vải chứa đầy trái cây.
Chẳng bao lâu sau đã có một bầy khỉ bao vây Tiêu Vũ.
Nhìn những con khỉ bao vây mình, Tiêu Vũ không nhịn được nói: “Các ngươi tới từ Nga Mi sơn sao?”
Khẹc khẹc!
Trong bầy khỉ có con kêu một tiếng, lập tức có một con khỉ lao tới trước mặt Tiêu Vũ, túm lấy cái bao của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ một cái thì con khỉ kia đã đột ngột biến mất.
Đợi thu hết khỉ vào trong không gian, Tiêu Vũ cũng không có cảm giác gì khác thường, thoạt nhìn chứa những loài không phải người như khỉ và chứa Nhị sư huynh cũng sẽ không tiêu hao quá nhiều tinh thần lực.
Vậy thì dễ giải quyết rồi, thu hết mấy Đại sư huynh này vào trong không gian, sau đó dịch chuyển tới nơi xa một chút phóng sinh, chẳng phải là giải quyết xong vấn đề nạn khỉ ở Lâm sơn trại sao?
Tiêu Vũ thu liên tiếp mấy con khỉ, con khỉ đầu đàn kia có chút luống cuống.
Lúc này nó đang xoay vòng vòng tại chỗ, sau đó chạy nhanh như làn khói.
Không bao lâu sau nó lại ra ngoài, trong tay còn cầm một ít hoa quả đặt dưới chân Tiêu Vũ.