.
Chương 44: Ai Có Thể Nói Cho Bọn Họ Biết, Vì Sao Trên Quốc Yến Lại Keo Kiệt Như Vậy!
Cho dù những người này không phục, cho dù bọn họ có bất mãn thì có thể làm gì? Bây giờ văn võ cả triều, ông ta muốn chém ai thì có thể chém người đó!
Lúc này Lễ bộ Thượng thư thấy sắc mặt Vũ Văn Phong khó coi thì vội vàng nịnh nọt: “Chuyện của bọn ta đều là chuyện nhỏ! Hôm nay là ngày bệ hạ đăng cơ, không đáng nhắc tới!”
“Chúng ta vẫn nên mau bắt đầu nghênh đón bệ hạ đăng cơ đi.” Lễ bộ Thượng thư nói.
Vũ Văn Phong hài lòng gật đầu nhẹ.
“Bây giờ bệ hạ mới bước lên ngôi Hoàng đế đã tiết kiệm như thế, cả bảo tọa song long truyền đời của hoàng tộc Tiêu thị cũng đổi, có thể thấy được bệ hạ cực kỳ chân thành. Sau này văn võ bá quan bọn ta sẽ xem bệ hạ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!” Lễ bộ Thượng thư tiếp tục nịnh hót.
Vũ Văn Phong: “...”
Không, ông ta không muốn tiết kiệm chút nào, nhưng chuyện làm mất long ỷ này đúng là rất mất thể diện, ông ta không thể nào nói ra miệng được!
Đại điển đăng cơ coi như cử hành thuận lợi. Sau đại điển đăng cơ này chính là đại tiệc cho văn võ bá quan, dùng để chúc thiên hạ thái bình, nhưng chờ sau khi tất cả mọi người làm xong, Ngự thiện phòng kéo dài rất lâu mới mang được một ít món lên. Thức ăn trên bàn đơn giản, rau xanh là chính, thịt là phụ, thật ra nếu so với nhà dân chúng bình thường cũng coi như không tệ rồi, nhưng đây là quốc yến đó!
Ai có thể nói cho bọn họ biết, vì sao trên quốc yến lại keo kiệt như vậy!
Sắc mặt Vũ Văn Phong sa sầm, chuyện không hài lòng hôm nay rất nhiều, thế nên ông ta giống như một thùng thuốc nổ, động cái là nổ.
“Người đâu, gọi quản sự Ngự thiện phòng tới cho ta!” Vũ Văn Phong cười lạnh.
Chẳng lẽ những người này còn muốn thuần phục hoàng tộc Tiêu thị sao, vì vậy mới lạnh nhạt với ông ta như thế?
Quản sự là một tên béo, lúc tiến vào cả người đều đang run rẩy.
Ông ta đã nghe nói vì Thượng y cục làm mất long bào mới của bệ hạ mà bị bắt nhốt rồi, vậy một quản sự cả bó củi ở Ngự thiện phòng cũng mấy như ông ta... chẳng phải sẽ bị xử trảm luôn sao!
“Bệ hạ tha mạng! Lão nô biết đồ ăn hôm nay không tốt, nhưng lão nô đã cố hết sức rồi. Hôm qua kẻ trộm kia ngay cả một khúc củi cũng không để lại cho ta! Hôm nay là lão nô cầu xin Thẩm thị vệ, tự móc tiền túi chọn mua củi gạo mắm muối...” Quản sự béo khóc thành tiếng nói.
Đám đại thần đều sợ ngây người, quốc yến của bọn họ vậy mà cần một đầu bếp tự móc tiền túi?
Khoan đã, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trong hoàng cung cũng gặp trộm sao?
Trong lúc nhất thời, cảm xúc của mọi người cực kỳ phức tạp.
Vũ Văn Phong sắp thành Vũ Văn Phong rồi, vì sao! Vì sao! Ông ta mới tiếp nhận giang sơn này xong đã gặp phải chuyện phiền phức như vậy!
(Chữ Phong đầu là giàu có, sung túc; chữ Phong sau nghĩa là điên)
“Bệ hạ, theo ta thấy, nhất định là có loạn đảng âm thầm mưu đồ giang sơn của bệ hạ mới có thể gây ra hỗn loạn lớn như vậy!” Lễ bộ Thượng thư lại mở miệng nói.
Hộ bộ Thượng thư Văn Viễn Đạo cũng phụ họa: “Bệ hạ, người này lòng muông dạ thú, tâm địa đáng chết!”
E rằng những người này đã quên Vũ Văn Phong mới là loạn đảng, Vũ Văn Phong mới là đại diện cho lòng muông dạ thú!
Lúc này Vũ Văn Phong đã xem mình là chính thống rồi, lửa giận trong lòng đã bị nhóm lên: “Vậy theo các ái khanh thấy, ai có khả năng là loạn đảng này nhất?”
Thẩm Hàn Thu cười lạnh: “E rằng là dư nghiệt hoàng tộc Tiêu thị!”
Vũ Văn Thành nhẹ gật đầu: “Văn Thượng thư nói có lý. Phụ hoàng, mặc dù hoàng tộc Tiêu thị đã bị diệt, nhưng khó tránh khỏi sẽ có cá lọt lưới.”
Thẩm Hàn Thu trầm giọng nói: “Kính xin bệ hạ ra lệnh, tiêu diệt toàn bộ tộc Tiêu thị!”
Mọi người nhìn về phía Tĩnh Hòa. Chậc, cuối cùng có thâm thù đại hận bao lớn chứ, khiến Thẩm Hàn Thu cứ cắn lấy tộc Tiêu Thị không bỏ!
Lúc này Hình bộ Thị lang không nhịn được mở miệng: “Bệ hạ, thứ cho lão thần nói thẳng, nếu hoàng tộc Tiêu thị có bản lĩnh như vậy thì đã không phải cảnh tượng hôm nay rồi.”