.
Chương 453: Tức Phụ Biến Thành Kế Mẫu
Có phải Văn Thanh Lan đã dụ dỗ ở bên cạnh phụ hoàng từ trước, sau đó hạ độc mình hay không?
Lúc này Vũ Văn Thành hoàn toàn không ngờ được rằng hắn ta gặp báo ứng là vì Tiêu Vũ. Bởi vì trong mắt mọi người thì Tiêu Vũ đã là người chết từ lâu rồi.
Mặc dù Vũ Văn Phong không phái Vũ Văn Thành đi nhưng vẫn phái nội thị tới.
Tiêu Vũ đang uống trà với Ngụy Ngọc Lâm, nàng khoác lác với Ngụy Ngọc Lâm về tương lai của căn cứ mình, định củng cố quan hệ hợp tác giữa hai người.
Thiết Sơn vội vàng chạy vào nói: “Không xong rồi! Trong cung phái người tới, bảo là muốn phong thưởng cho Công chúa.”
Ngụy Ngọc Lâm cau mày nói: “Để ta ra ngoài xem thử!”
Nói xong Ngụy Ngọc Lâm lập tức kéo một cây nến, một gian phòng bí mật xuất hiện trước mặt Tiêu Vũ.
“Ngươi xuống dưới trốn đi.” Ngụy Ngọc Lâm căn dặn.
Tiêu Vũ cũng không muốn chạm mặt Vũ Văn Phong, vì vậy nàng đi xuống mật thất.
Lúc Tiêu Vũ đi xuống, ánh nến đã bị cơ quan kích hoạt tự cháy lên.
Nhìn tranh chữ của tác giả nổi tiếng, vàng bạc đồ ngọc trong mật thất, Tiêu Vũ trầm mặc.
Thảo nào lúc trước khi nàng tới vơ vét Ngụy Vương phủ đã cảm thấy Ngụy Ngọc Lâm nghèo một cách bất hợp lý, thì ra hắn giấu bạc trong phủ ở đây!
Hơn nữa chắc không chỉ có số bạc này đâu nhỉ? Nhất định là ở bên ngoài hắn cũng có chỗ giấu tiền.
Tiêu Vũ nhìn thêm mấy lần.
Đối với một Trộm Nồi Tặc, nhìn thấy núi vàng núi bạc thế này mà không thể dọn quả thật chính là khảo nghiệm đối với nhân tính. Nhưng cuối cùng Tiêu Vũ vẫn kiềm chế.
Ngụy Ngọc Lâm bằng lòng cho nàng trốn vào đã cho thấy hắn tín nhiệm nàng, nàng trắng trợn lừa tiền Ngụy Ngọc Lâm là một chuyện, nhưng sau lưng tuyệt đối sẽ không trộm tiền của hắn!
Qua thật lâu, Ngụy Ngọc Lâm mới thả Tiêu Vũ ra khỏi mật thất.
Sau đó Ngụy Ngọc Lâm nói: “Trong thành không phải là nơi có thể ở lâu, tối nay ta sẽ để ngươi rời khỏi nơi này.”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu, cảm kích nói: “Đa tạ.”
Màn đêm buông xuống, nhưng lúc cửa thành vẫn chưa đóng lại, Ngụy Ngọc Lâm đã đánh xe mang theo Tiêu Vũ ra ngoài.
Tiêu Vũ trốn trong rương ngầm bên dưới xe của Ngụy Ngọc Lâm.
Theo lý mà nói, thủ vệ thành nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm sẽ dễ dàng thả người, nhưng không hiểu vì sao lần này bọn họ lại phải cẩn thận xem xét. Tiêu Vũ cảm giác được xe ngựa bị người khác vây quanh nên có chút căng thẳng.
Vừa căng thẳng một cái, Tiêu Vũ lập tức phát hiện bản thân vậy mà đã có thể kết nối với không gian rồi!
Thân hình Tiêu Vũ khẽ nhúc nhích đã tiến vào trong không gian.
Người đến tuần tra gõ vào trong rương ngầm một cái, bên trong truyền tới tiếng rỗng.
“Mở ra xem thử!” Người nọ muốn ra tay.
Ngụy Ngọc Lâm sầm mặt, lập tức nói: “Sao? Các ngươi hoài nghi bổn vương giấu người ở đây hả?”
“Không có ý hoài nghi.” Người tới lại nói.
Tiêu Vũ ở trong không gian nghe thấy động tĩnh như vậy thì hận không thể mọc con mắt bên ngoài xe ngựa nhìn xem là ai.
Tên này quả thật chính là Thẩm Hàn Thu số hai mà! Nghe giọng nói đã rất đáng ghét rồi.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Nếu không nghi ngờ thì thả bọn ta đi.”
Nói xong Ngụy Ngọc Lâm lập tức đánh xe ra ngoài.
Suy cho cùng người nọ cũng không dám ngăn cản Ngụy Ngọc Lâm, vì vậy để mặc cho Ngụy Ngọc Lâm rời khỏi. Chờ đến khi hắn đã ra khỏi thành, đột nhiên bị một đám sơn tặc đánh úp.
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm tối đen, trong lòng hắn đã hiểu chuyện này là sao.
Trước mặt mọi người không dám điều tra hắn nhưng trong bóng tối lại giả bộ như sơn tặc bao vây tấn công để thăm dò thật giả!
Ngụy Ngọc Lâm híp mắt, trong ánh mắt tràn đầy sát cơ.
Tuyệt đối không thể để cho người khác phát hiện sự tồn tại của Tiêu Vũ.
Ngụy Ngọc Lâm ngồi trên xe ngựa, lật rương ngầm lên định để Tiêu Vũ ra ngoài. Tiêu Vũ trốn trong rương ngầm thì không thể tự bảo vệ mình được.
Đương nhiên, hắn sẽ giải quyết hết những kẻ đã tới hôm nay, tuyệt đối không để những người này nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Vũ!
Nhưng ai ngờ vừa lật rương ngầm lên, trong rương trống rỗng.
Ngụy Ngọc Lâm thật sự vô cùng hoảng sợ.
Người đâu? Rõ ràng Tiêu Vũ đã lên xe ngựa rồi mà!
Có điều lúc này không có người, Ngụy Ngọc Lâm cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn lập tức ra lệnh: “Cơ thể ta không khỏe, chúng ta không dây dưa với mấy tên sơn tặc này! Chạy!”
Thiết Sơn và Ngụy Lục bảo vệ Ngụy Ngọc Lâm chạy ra ngoài.
Thiết Sơn có chút không đành lòng: “Ta nói này công tử, chúng ta cứ đi như thế hả? Có phải không thích hợp hay không?”