.
Chương 460: Phẫn Nộ Vô Dụng
Tiểu đạo đồng bên cạnh Chân Pháp đạo trưởng thận trọng kéo áo Chân Pháp đạo trưởng, thấp giọng nói: “Đạo trưởng, chúng ta cần gì phải so đo với nữ tử này chứ?”
Rõ ràng là không so đo được, cuối cùng mở miệng nói ra lại là đại nhân của bọn họ rộng lượng không muốn so đo.
Chân Pháp đạo trưởng hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có tiểu nhân và nữ tử khó nuôi! Hôm nay ta nể mặt chư vị, tha cho nàng ta một lần!”
Tiêu Vũ như cười mà không phải cười: “Thật ra ngươi cũng không cần tha cho ta đâu. Nếu đạo trưởng lợi hại như vậy, chờ trở về cách xa ngàn dặm lấy mạng ta, hoàn toàn có thể trả thù được.”
Trong giọng nói của Tiêu Vũ tràn đầy chân thành, giống như đang nghiêm túc đề xuất ý tưởng cho Chân Pháp đạo trưởng.
Râu của Chân Pháp đạo trưởng cũng tức tới run rẩy: “Bổn đạo trưởng há lại là loại người như vậy chứ?”
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng: “Nếu như không có bản lĩnh gì thì bớt giả bộ lại đi, nếu không cẩn thận gặp báo ứng!”
Chân Pháp đạo trưởng hoàn toàn không ngờ rằng một đạo trưởng như mình nói chuyện còn có người không tin tà dám khiêu chiến bản thân.
Ông ta cũng có thể cảm giác được đám người Thẩm Hàn Thu và Tiêu Cung khinh thường ông ta, nhưng bây giờ ông ta thế lực mỏng yếu, quả thật không có cách gì với đám người Tiêu Vũ.
Lúc này Thẩm Hàn Thu đã phái người xuống dưới vớt di hài của Tiêu Vũ lên rồi.
Về phần Tiêu Vũ, nàng thấy Thẩm Hàn Thu tự mình theo dây thừng đi xuống vách núi dựng đứng, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Có phải tên Thẩm Hàn Thu này cũng cố chấp quá rồi không? Thật sự muốn vớt xương cốt của nàng lên hả?
Chân Pháp đạo trưởng vô cùng uất nghẹn, ông ta chỉ muốn nhanh chóng chứng minh bản thân, vì vậy hỏi: “Xung quanh đây có nồi sắt không?”
Không có ai trả lời Chân Pháp đạo trưởng.
Về phần Tiêu Vũ, lúc này nàng không hề có ý rời khỏi, trái lại chuẩn bị ở đây xem náo nhiệt.
Nàng hỏi: “Nồi sắt à! Có thì có, nhưng ngươi trả tiền nổi không?”
Đạo đồng của Chân Pháp đạo trưởng Chân Bất lập tức nói: “Đạo trưởng của bọn ta phụng lệnh bệ hạ làm việc, chẳng lẽ còn có thể thiếu tiền mua nồi hay sao?”
Tiêu Vũ bật cười một tiếng.
Thật không? Vũ Văn Phong cũng nghèo rớt mồng tơi, còn có thể có bạc cho Chân Pháp đạo trưởng dùng sao?
“Ta ra năm lượng bạc mua một cái nồi sắt.” Chân Pháp đạo trưởng nói.
Tiêu Vũ mặt không biểu cảm: “Bán thì không thể bán cho ngươi, nhưng năm lượng bạc thì ta có thể cho ngươi thuê một ngày.”
Dĩ nhiên không phải Tiêu Vũ để ý năm lượng bạc này, mà là nàng muốn biết Chân Pháp đạo trưởng mua nồi để làm gì.
Tiêu Vũ đã kêu người xây một dịch quán đơn giản ở gần chỗ này từ trước, bây giờ nơi đó do Tiêu Cung quản lý, muốn ăn cơm cũng có thể ăn bất kỳ lúc nào.
Chân Pháp đạo trưởng cắn răng: “Không chỉ cần nồi, ta còn muốn mua một ít dầu!”
“Ta sẽ làm phép cho các ngươi mở mang tầm mắt về sự lợi hại của ta!” Chân Pháp đạo trưởng bắt đầu chuẩn bị.
Tiêu Vũ nghe ông ta nói vậy thì cảm thấy có hứng thú.
Nàng thật sự muốn xem thử Chân Pháp đạo trưởng giả danh lừa lọc thế nào, có thể lừa được Vũ Văn lão cẩu thì chắc hẳn là có vài phần bản lĩnh thật sự.
Lúc chạng vạng tối, Thẩm Hàn Thu cả người đầy mệt mỏi từ dưới vách núi đi lên.
Hắn ta đi thẳng tới dịch quán bên cạnh nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, Chân Pháp đạo trưởng đã chuẩn bị đạo cụ để mình dùng làm phép xong: “Ta sẽ dẫn âm khí vào trong nồi dầu sôi!”
Nồi dầu đã sôi sùng sục, Chân Pháp đạo trưởng túm vào trong không khí một cái, sau đó ấn vào trong nồi dầu.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Âm khí hay không âm khí không quan trọng, quan trọng là đây chính là nồi dầu nóng hổi! Làm sao Chân Pháp đạo trưởng bỏ tay vào được? Tay của người này không bị nóng hỏng sao?
Tiêu Vũ ngửi thấy mùi chua nhàn nhạt trong không khí thì cười lạnh một tiếng.
Còn tưởng là thủ đoạn cao siêu gì, trong nồi dầu này bỏ dấm chua nhỉ? Thoạt nhìn thì giống như dầu nóng cuồn cuộn, nhưng nóng lên là dấm chua mà thôi.
Sau khi Chân Pháp đạo trưởng lấy tay ra thì cất giọng nói: “Ta đã phong ấn một phần âm khí vào đây, thêm củi, đốt cho ta!”
Thẩm Hàn Thu ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, hình như trong thần sắc có vẻ suy tư.
Về phần Tiêu Vũ lúc này thì sao? Nàng đã không nhìn nổi nữa: “Chân Pháp đạo trưởng, ngươi bỏ dấm chua vào trong nồi dầu, muốn giả mạo âm khí đúng không? Nếu ngươi có thể rán âm khí thì ta có thể trồng chuối đi ị!”