Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 474 - Chương 474: Hoài Niệm Công Chúa Tiền Triều

. Chương 474: Hoài Niệm Công Chúa Tiền Triều
Ông ta đã rất không nỡ tiêu tiền rồi, nhưng không ngờ rằng Tiết Quảng Sơn vậy mà còn keo kiệt đến tình trạng đáng sợ như vậy.

Kiếp trước tên Tiết Quảng Sơn này là quỷ keo kiệt chuyển thế hả?

Thẩm Hàn Thu cũng nghe thấy đối thoại bên này, hắn ta xùy một tiếng.

Tiêu Vũ nhìn ấm trà và điểm tâm vừa mới cầm về, đặt lên bàn Thẩm Hàn Thu.

“Yên tâm ăn đi, không cần tiền.” Tiêu Vũ bổ sung.

Tiêu Vũ nghĩ xong rồi, nàng định hóa giải hiểu lầm với Thẩm Hàn Thu, biến Thẩm Hàn Thu thành người của mình.

Lúc này nàng phải tốt với Thẩm Hàn Thu một chút, đừng để sau này Thẩm Hàn Thu trở thành thuộc hạ của mình, nhớ tới những chuyện này còn cảm thấy không thoải mái.

Con người Tiêu Vũ luôn luôn rất tốt với “người nhà”. Hiện giờ đối với Tiêu Vũ thì Thẩm Hàn Thu đã sắp trở thành người nhà rồi!

Tiêu Vũ có một loại tự tin mù quáng đối với bản thân. Nàng tin rằng nhất định mình có thể bắt được Thẩm Hàn Thu!

Sau khi Tiêu Vũ đặt đồ xuống thì rời khỏi.

Triệu Kiếm lại gần nhìn Thẩm Hàn Thu nói: “Đại nhân, ngài xem ta nói Tiêu cô nương thích ngài mà ngài còn không tin! Những thứ này Tiêu cô nương bán cho người khác đều rất đắt, nhưng đại nhân lại có thể ăn miễn phí.”

Thẩm Hàn Thu cau mày nói: “Không được ăn nói bậy bạ phá hỏng danh tiết của nữ tử người ta.”

“Ôi chao, đại nhân của ta ơi, ngươi để ý tới danh tiết của nữ tử người ta từ khi nào thế? Xem ra đại nhân ngài vẫn thật là... đối xử không bình thường với Tiêu cô nương.” Triệu Kiếm tiếp tục nói.

Thẩm Hàn Thu trầm giọng quát: “Câm miệng!”

Lúc chạng vạng tối, sắc trời đã tối xuống, hai bên rãnh trời một bên là gió nóng, một bên là gió lạnh.

Hai loại khí lưu đổ vào cùng một chỗ, hình thành vòng xoáy to lớn ở khí lưu phụ cận nơi này, thỉnh thoảng sẽ có gió lốc cỡ nhỏ thổi tới.

Thẩm Hàn Thu đứng bên cạnh rãnh trời, nhìn xuống bên dưới.

Lúc Tiêu Vũ đi tới không nhịn được nói: “Lúc ngươi đang chăm chú nhìn vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn ngươi.”

Lời nói xen lẫn tiếng gió của Tiêu Vũ truyền vào trong tai của Thẩm Hàn Thu.

Thẩm Hàn Thu xoay người lại, quần áo bị gió lốc thổi bay phấp phới.

Hắn ta hỏi: “Nghĩa là sao?”

Tiêu Vũ đáp: “Những lời này vốn có ý nghĩa rất sâu sắc, nhưng lúc ta nói lời này...”

Chỉ là để “giả ngầu”.

Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói: “Chỉ là ta nhìn thấy Thẩm đại nhân ngài đứng ở bên cạnh vực sâu, có cảm xúc mà bộc lộ ra mà thôi.”

Thẩm Hàn Thu cẩn thận nghiền ngẫm lời nói vừa rồi của Tiêu Vũ một chút, vậy mà cảm nhận ra một cảm giác khác.

Ánh mắt hắn ta nhìn Tiêu Vũ có thêm mấy phần nghiêm túc.

Nữ tử che mặt bằng lụa đen, cho dù gió thổi qua, thỉnh thoảng lụa đen trên đấu lạp bị gió thổi bay, dường như gương mặt bên trong cũng bị xóa nhòa, khiến người ta không thể thấy rõ dáng vẻ vốn có cho lắm, giống như mực nước loang ra vậy.

Thẩm Hàn Thu hỏi: “Ngươi có từng hối hận chuyện gì không?”

Tiêu Vũ nghe thấy thế thì trong lòng suy nghĩ, vì sao Thẩm Hàn Thu lại hỏi chuyện này?

Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chuyện hối hận thì nhất định là có, nhưng ta sẽ cố gắng bù đắp.”

Ví dụ như hối hận để Trần Trắc phi tiến vào căn cứ của mình, vậy thì diệt trừ Trần Trắc phi!

Vẻ mặt Thẩm Hàn Thu tối đen không rõ. Lúc gió thổi tới, thoạt nhìn Thẩm Hàn Thu có thể ngã xuống vực sâu bất kỳ lúc nào, nhưng hắn ta lại đứng vững như định hải thần châm.

Thẩm Hàn Thu nói: “Nếu như ta hiểu lầm một người, thậm chí có thể hại chết nàng...”

Nói đến đây, Thẩm Hàn Thu cười tự giễu.

Hắn ta xoay người lại, đi về phía rìa vực sâu: “Có lẽ ta có thể dùng mạng để đền đúng không?”

Lúc này Thẩm Hàn Thu cũng không xác định mình đã làm sai. Nhưng lời nói trước kia của Tiêu Vũ vẫn kích thích hắn ta.

Lỡ như thì sao? Lỡ như hắn ta thật sự đã hiểu lầm Công chúa, Công chúa hoàn toàn không biết rõ những chuyện đó thì sao?

Đối với Công chúa, hắn ta chỉ là một người không đáng nhắc đến, cho dù xảy ra chuyện gì, Công chúa cũng chưa bao giờ chú ý tới thì sao?

Hắn ta hận mình là cỏ dại, hay là hận Công chúa không thèm để ý? Hay là hận số phận bất công?

Thẩm Hàn Thu hơi khom người, lại là một trận gió thổi tới.

Tiêu Vũ nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Hàn Thu thì vô cùng hoảng sợ, theo bản năng muốn kéo Thẩm Hàn Thu qua.

Tiêu Vũ sải bước dài xông tới, vốn dĩ định kéo Thẩm Hàn Thu lại, nhưng không biết sau tảng đá dưới chân nàng lỏng ra, nàng lảo đảo một cái.

Thẩm Hàn Thu thấy thế lập tức mang theo Tiêu Vũ lùi về sau.

Tay của Thẩm Hàn Thu rất dùng sức.
Bình Luận (0)
Comment