.
Chương 476: Ta Sẽ Điều Tra Ra Chân Tướng
“Vì sao?” Thẩm Hàn Thu híp mắt nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ chỉ chỉ ngực mình: “Bởi vì xương cốt của Tiêu Vũ đều ở chỗ ta.”
Thẩm Hàn Thu nói: “Xem ra các ngươi đã an táng Tiêu Vũ rồi, khó trách bất luận thế nào ta cũng không tìm thấy hài cốt của nàng, như vậy cũng tốt.”
Thẩm Hàn Thu trầm giọng nói: “Ta sẽ tra ra chân tướng!”
Tiêu Vũ cười cười, cổ vũ: “Thẩm Thống lĩnh, ta coi trọng ngươi đấy!”
Thẩm Hàn Thu cảm thấy Tiêu Bát vừa rồi còn nghiêm túc quá đáng, lúc này giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn nhiều. Hắn ta nhìn Tiêu Bát, nói: “Ngươi là một cô nương tốt, chuyện lần này bất luận chân tướng như thế nào cũng sẽ không liên lụy đến ngươi.”
Tiêu Vũ hơi bất ngờ: “Vì sao? Nếu ngươi tra được chân tướng chứng minh những lời ta nói đều là giả, Công chúa điện hạ chính là người tội ác tày trời kia, chẳng lẽ ngươi không bắt ta giao cho triều đình sao?”
Thẩm Hàn Thu nói: “Hoàng tộc Tiêu thị đã không còn khả năng Đông Sơn tái khởi nữa, ta bắt một nữ tử như ngươi thì có thể làm được gì? Chỉ đơn giản làm cho một số người hả giận mà thôi.”
Thẩm Hàn Thu nhìn Tiêu Vũ trước mắt, trong lòng không nhịn được nghĩ, từng cử chỉ hành động của nữ tử này đều khiến hắn ta có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời. Nếu không phải dáng người này không đúng, hắn ta thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Vũ trên người của người này. Chỉ là đáng tiếc, không ai có thể đột nhiên cao lớn lên được.
Thẩm Hàn Thu không muốn chìm đắm trong cảm giác quen thuộc khó hiểu này, hắn ta muốn kéo dài khoảng cách với nữ tử trước mắt, tránh cho hắn ta nhất thời hồ đồ, lại tìm bóng dáng của Tiêu Vũ trên người nàng.
Hắn ta cười tự giễu. Rõ ràng hắn ta đã hận thấu xương, muốn hủy diệt tất cả, muốn tháo vương quan Công chúa trên đỉnh đầu Tiêu Vũ xuống, muốn làm bẩn hoa phục trên người Tiêu Vũ, muốn giẫm Tiêu Vũ thật mạnh trong rãnh bùn, biến thành một kẻ đáng thương giống như mình, một sự tồn tại không đáng được thương hại.
Nhưng… không nghĩ tới hôm nay, trong lòng của hắn ta lại một lần nữa có hi vọng với Tiêu Vũ.
Hắn ta hi vọng Tiêu Vũ không phải là Công chúa hư hỏng không thuốc chữa, Công chúa khiến hắn ta thương tích đầy mình vẫn là Công chúa trong ảo tưởng lúc trước của hắn ta, tuy rằng kiêu căng nhưng vừa cao quý lại thuần khiết, ngây thơ trong sáng.
Cho dù chứng minh những chuyện này chính là phá hủy tất cả những cố gắng hắn ta đã làm để trả thù Tiêu Vũ, chính là phá hủy nỗi hận đã từng sống ở trong lòng hắn ta. Nhưng Thẩm Hàn Thu không quan tâm. Hắn ta không quan tâm, chỉ muốn biết sự thật!
Ngày hôm sau.
Trên bầu trời bắt đầu nổi lên tuyết như tinh thể băng. Loại tuyết này giống như hạt băng, cọ lên mặt người ta khiến gò má đau xót.
Tiêu Cung tìm Tiêu Vũ bẩm báo: “Muội muội, ngươi đã dậy chưa?”
Tiêu Vũ nghe thấy động tĩnh lập tức đi từ không gian ra, sau đó đi tới cửa phòng ngủ mở cửa: “Làm sao vậy?”
Tiêu Cung nói: “Công chúa.”
Tiêu Cung thấy bốn phía không có người, gọi một tiếng Công chúa.
Tiêu Vũ nói: “Vẫn cứ tiếp tục gọi ta là muội muội đi, tai vách mạch dừng.”
“Nói đi, lần này tới tìm ta có chuyện gì?” Tiêu Vũ cười tủm tỉm.
Tiêu Cung vội vàng nói: “Thẩm Thống lĩnh đã tìm được một thi thể ở rãnh trời, nếu là của Công chúa tiền triều Tiêu Vũ…”
Tiêu Vũ gật gật đầu, biểu hiện rất bình tĩnh.
Tiêu Cung nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Muội muội, ngươi không kinh ngạc chút nào sao? Ngươi biết rõ là không thể nào mà.”
Tiêu Vũ nói: “Ta không kinh ngạc, bởi vì đêm qua lúc ta và Thẩm Thống lĩnh cùng nhau dùng bữa đã biết chuyện hôm nay sẽ tìm kiếm thành công.”
Xem ra quả là Thẩm Hàn Thu đã làm theo lời nàng dặn dò. Thẩm Hàn Thu muốn trở về điều tra chân tướng, vậy phải nhanh chóng kết thúc chuyện này. Hơn nữa mặc kệ Thẩm Hàn Thu xuất phát từ mục đích gì, nếu muốn tìm hài cốt đều sẽ tìm đến trên người nàng, nàng đã ám chỉ Thẩm Hàn Thu là đồ đạc của Tiêu Vũ tiền nhiệm đều ở chỗ mình.
Tiêu Vũ chỉnh đốn qua loa một chút, cũng không cần tô son điểm phấn. Cho dù có son phấn đậm hơn nữa cũng ngăn không được uy lực của tất chân mà! Nhất là lần này Tiêu Vũ không dùng tất chân mà đổi thành một loại mặt nạ có thể giữ ấm, bên trong có một lớp nhung, rất ấm áp.
Tiêu Vũ vừa mới từ trên lầu hai của dịch quán xuống đã thấy đoàn người khiêng một bộ hài cốt trở lại.