.
Chương 479: Bà Mối Sao
Thẩm Hàn Thu tiếp tục nói: “Tuổi xuân trôi nhanh, Tiêu cô nương đừng vì chờ đợi sai người mà lãng phí thời gian.”
Tiêu Vũ thấy vẻ mặt Thẩm Hàn Thu sầu lo, vì vậy nói: “Không cần lo lắng, kỳ thật trưởng bối trong nhà ta đã bàn chuyện hôn sự cho ta từ sớm rồi.”
Chẳng qua là đã để nàng từ hôn mà thôi! Nửa câu sau không nói ra, cũng không tính là lừa gạt người.
Thẩm Hàn Thu nhìn Tiêu Vũ lại nói: “Mặc kệ nói như thế nào, vẫn phải cảm ơn cô nương chỉ ra sai lầm.”
Trong mắt Thẩm Hàn Thu, nếu không phải là nữ tử trước mắt nói một phen, hắn ta cũng không thể nghĩ nhiều như vậy được, vẫn còn trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Tiêu Vũ hết sức khách sáo: “Không cần cảm ơn, đây là việc nên làm.”
Không phải là việc nên làm sao? Trong chuyện này, nàng cũng không phải là người không quan trọng, thậm chí có thể tính là nữ chính.
Thẩm Hàn Thu rất khách sáo: “Sao lại nói như vậy? Tiêu cô nương quá khách sáo.”
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ của mình.
Bên này Thẩm Hàn Thu đã chuẩn bị thu xếp xong mọi thứ, lập tức trở về Thịnh Kinh.
Trái lại thì quan hệ giữa Chân Pháp đạo trưởng và Tiết Quảng Sơn đã gần gũi hơn.
Lúc này Chân Pháp đạo trưởng lúc này đang đuổi theo Tiết Quảng Sơn nói chuyện: “Tiết Thái thú, những gì ngươi nói đều là thật sao? Tạ tiên cô lợi hại đến như vậy sao? Không biết ngươi có cách nào đưa ta đến gặp Tạ tiên cô không?”
“Ta muốn triều bái* một chút.” Chân Pháp đạo trưởng rất là bức thiết nói.
(*Bái lạy, thờ phụng một người nào đó.)
Bịp bợm giang hồ quá nhiều rồi, kỳ thật ông ta cũng khát vọng trở thành một người tu hành chân chính.
Tiết Quảng Sơn có chút khó xử: “Tiên cô không dễ dàng gặp người ngoài, nhưng nếu ngài khăng khăng muốn gặp, ta có thể thử xem.”
Chân Pháp đạo trưởng vô cùng mừng rỡ: “Vậy làm phiền rồi!”
Đợi sau khi hoàn thành xong pháp sự, Chân Pháp đạo trưởng lập tức ồn ào muốn đi Thương Ngô quận phủ một lần.
Vốn dĩ Thẩm Hàn Thu đã không muốn đặt Chân Pháp đạo trưởng vào trong mắt, nhưng trước mặt Tiết Quảng Sơn, hắn ta cũng không có cách nào xử lý ông ta được. Lúc này cũng chỉ đành theo ý Chân Pháp đạo trưởng.
Đến lúc Thẩm Hàn Thu rời đi, Tiêu Vũ và Tiêu Cung cùng đi tiễn.
Triệu Kiếm có chút luyến tiếc Tiêu Vũ: “Bát cô nương, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!”
Tiêu Vũ vừa cười vừa nói: “Đợi đến lần sau gặp lại, ta mời ngươi ăn nhiều món ngon.”
Cái tên Triệu Kiếm này đơn thuần hơn Thẩm Hàn Thu nhiều. Tiêu Vũ vẫn sẵn lòng kết bạn với Triệu Kiếm.
Thẩm Hàn Thu cũng nhìn về phía huynh muội Tiêu gia: “Nhờ được quan tâm giúp đỡ, nếu các ngươi có cần gì chỗ Thẩm mỗ thì có thể đến Thịnh Kinh bất cứ lúc nào.”
“Cáo từ!” Thẩm Hàn Thu chắp tay nói.
Tiêu Vũ cưỡi ngựa đuổi theo.
Thẩm Hàn Thu hơi ngờ vực: “Còn có chuyện gì sao?”
Tiêu Vũ đưa một túi hàng cho Thẩm Hàn Thu: “Thẩm Thống lĩnh, những thứ này là một ít điểm tâm và lương khô, nếu trên đường tìm không thấy chỗ nào dùng bữa thì có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng, thuận buồm xuôi gió.”
Tiêu Vũ tặng đồ cũng là thật lòng. Nàng còn nghĩ nếu Thẩm Hàn Thu có thể tháo bỏ hiểu lầm với mình, trở thành người của mình nữa! Đối với quân dự bị nhà mình, Tiêu Vũ cảm thấy nên hào phóng một chút.
Lúc này nếu quá hà khắc, có một ngày Thẩm Hàn Thu đến trong căn cứ của mình, phát hiện nàng là một địa chủ mới mà lại keo kiệt với hắn ta đến mức độ như thế, chẳng phải là không có lợi với đoàn kết nội bộ sao?
Thẩm Hàn Thu chần chờ một chút.
Tiêu Vũ cười nói: “Coi như quà chia tay.”
Thẩm Hàn Thu cũng có chút xúc động, rõ ràng mình đã từ chối Tiêu cô nương, nhưng vị Tiêu cô nương này vẫn không oán không giận, còn bình tĩnh hòa nhã đưa đồ cho mình như vậy, thật sự là cô nương tốt khó gặp.
Tuy rằng Thẩm Hàn Thu không thích Tiêu cô nương trước mắt này, nhưng vẫn loáng thoáng có một loại cảm tình khó hiểu.
Vì vậy Thẩm Hàn Thu lấy một khối lệnh bài từ trong ngực của mình ra đưa cho Tiêu Vũ: “Ngươi cầm cái này đi, coi như tín vật, Thẩm mỗ đồng ý với ngươi một việc, có thể thỏa mãn một nguyện vọng của Tiêu cô nương.”
Tiêu Vũ nghe vậy chợt muốn bật cười. Cái này cứ như là lời hứa của Độc Thủ đại hiệp với Tương Nhi.
Tiêu Vũ học bộ dạng nữ nhi giang hồ hào phóng bắt lấy, sau đó xoay người thúc ngựa đi.