.
Chương 491: Công Chúa Nào
Tiêu Vũ ở trong không gian cũng cảm giác được mình như đang đối diện với Thẩm Hàn Thu. Tên Thẩm Hàn Thu này đúng là quá nhạy bén.
Có điều Triệu Kiếm đã lại đây nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Công tử, không có gì ở đây cả, ngài say rồi.”
Thẩm Hàn Thu ngẩng đầu nhìn về phía đó, dưới ánh trăng nổi bật lên trên bầu trời màu xanh đen, trong ánh mắt có vài phần mơ màng: “Ta cứ có cảm giác hình như nàng đã tới, còn đang nhìn ta.”
“Công chúa điện hạ, có phải người đang trách cứ ta không?” Thẩm Hàn Thu tiếp tục nói.
“Công chúa điện hạ giá lâm!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh.
Thẩm Hàn Thu nghe vậy thì chợt kinh ngạc.
Ngay cả Triệu Kiếm cũng có chút bất ngờ: “Công chúa điện hạ?”
Đại nhân nhà mình đang ở đây nhớ nhung Công chúa điện hạ, Công chúa điện hạ đã tới rồi à?
Đợi đã, bây giờ không còn là hoàng tộc Tiêu thị nữa, vậy người gọi là Công chúa điện hạ là ai? Không… không phải là Vũ Văn Thành chứ?
Nghĩ vậy, Triệu Kiếm cũng không nhịn được run rẩy một chút, cũng không phải là đang sợ hãi, mà là đang run rẩy đến mức cả người nổi đầy da gà.
Tiêu Vũ cũng rất tò mò.
Chẳng mấy chốc, một nữ tử mặc y phục hồng nhạt xinh đẹp đi từ đằng xa đến. Không, có lẽ không phải là nữ tử.
Bởi vì người tới quả thật là Vũ Văn Thành! Vũ Văn Thành hiện giờ đã có ý muốn đâm lao phải theo lao luôn rồi, nếu hắn ta đã coi trọng Thẩm Hàn Thu thì phải tóm được Thẩm Hàn Thu tới tay.
Chỉ thấy Vũ Văn Thành kia không thèm che giấu thứ trước ngực mình nữa, trên mặt thậm chí còn tô son phấn.
Nhưng dung mạo của cái tên Vũ Văn Thành này không được xem là tuấn tú lắm, trông như vậy lại không hề có chút đẹp đẽ nào mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Tiêu Vũ cảm thấy, với kiểu ăn mặc như Vũ Văn Thành hiện giờ, đưa đến Thái Lan biểu diễn cũng không kiếm được tiền! Bởi vì nó quá cay mắt.
Thẩm Hàn Thu nhíu mày, có vẻ đã tỉnh rượu mấy phần.
Lúc này Tiêu Vũ lại có chút đồng tình với Thẩm Hàn Thu, Thẩm Hàn Thu thật đúng là… tai họa ập tới nhà mà.
Vũ Văn Thành nhìn về phía Thẩm Hàn Thu, hỏi: “Sao Thẩm Thống lĩnh lại một mình ở đây mượn rượu giải sầu vậy?”
Sắc mặt Thẩm Hàn Thu xanh mét: “Ta thấy hình như ngươi đã quên, đao kiếm của ta không có mắt.”
Nói xong Thẩm Hàn Thu lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, vung lên.
Thanh đoản kiếm kia nhiều lần xẹt qua sát cổ Vũ Văn Thành, nhưng Vũ Văn Thành không hề có ý định nhúc nhích, ngược lại còn hơi nhếch khóe môi đỏ thắm của mình lên, dùng chất giọng biến thái đến tột cùng của mình nói: “Ta lại đúng là thích tính tình thế này của đại nhân.”
“Chi bằng đại nhân mạnh tay hơn một chút.” Vũ Văn Thành nói, thậm chí còn đưa cổ lên trên.
Thẩm Hàn Thu nắm đoản kiếm, gân xanh nổi lên, trông vô cùng phẫn nộ.
Tiêu Vũ cũng có chút tức giận.
Nếu Thẩm Hàn Thu bị lạc đường đã biết quay lại, vậy Thẩm Hàn Thu chính là người của nàng, nàng nhìn thuộc hạ tương lai của mình bị người khác bắt nạt hay là bị Vũ Văn Thành ghê tởm như vậy bắt nạt thì đương nhiên rất tức giận!
Có lẽ là lúc trước mình bỏ thuốc liều quá mạnh nên đã hoàn toàn kích thích những suy nghĩ biến thái từ sâu trong nội tâm Vũ Văn Thành. Tóm lại, dường như Vũ Văn Thành rất thích thú khi giữ bộ dạng nửa nam nửa nữ này.
Tiêu Vũ cười lạnh. Thuốc của mình đã hết rồi. Cho dù có thì cũng sẽ không cho Vũ Văn Thành dùng.
Đương nhiên không phải vì nàng mềm lòng với Vũ Văn Thành. Mà là chỉ cần dừng thuốc này lại thì nội tiết tố nam trong cơ thể Vũ Văn Thành sẽ tiếp tục tiết ra, đợi đến lúc đó, râu của Vũ Văn Thành cũng sẽ mọc ra.
Đến lúc đó một Vũ Văn Thành đã chấp nhận số mệnh làm một Công chúa phát hiện mình lại biến thành nam nhân, nhưng lại còn không phải là một nam nhân hoàn chỉnh.
Chậc…
Không biết có thể hoài nghi nhân sinh hay không?
Giống như tẫn kê tư thần* vậy, gà mái biến thành gà trống thì còn có thể chấp nhận được, nhưng một khi lại biến trở về… có thể sẽ hơi điên rồ.
(*Tẫn kê tư thần (牝鸡司晨), hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.)
Người như Vũ Văn Thành, giết rất đơn giản.
Nhưng giết Vũ Văn Thành thì có ý nghĩa gì? Chỉ có thể sảng khoái nhất thời mà thôi.