.
Chương 493: Phục Quốc Vì Công Chúa
Đoản kiếm trong tay Thẩm Hàn Thu bay đi, xẹt qua cổ Vũ Văn Thành. Vũ Văn Thành đưa tay lau một cái, lập tức sờ thấy một ít tơ máu.
Hắn ta kêu thảm một tiếng, vội vàng hô: “Mau tới hộ giá!”
Thẩm Hàn Thu cười mỉa mai.
Tiêu Vũ cũng giật mình, Thẩm Hàn Thu thực sự giết Vũ Văn Thành rồi? Đáng tiếc... nàng vốn định giữ lại mạng cho Vũ Văn Thành, để Vũ Văn Thành cảm nhận nhân gian phồn hoa cơ.
Nhưng đúng vào lúc này, thuộc hạ của Vũ Văn Thành bước tới: “Điện hạ, cổ của ngài không sao, chỉ là rách chút da thôi.”
Lúc này Vũ Văn Thành mới hoàn hồn. Thực sự là dọa chết hắn ta mà.
“Thẩm Hàn Thu! Ngươi... vậy mà ngươi dám làm thế với bổn Thái tử!” Vũ Văn Thành tức giận nói.
Thẩm Hàn Thu chế giễu nhìn Vũ Văn Thành: “Nhưng tiếc là ngươi đã không còn là Thái tử rồi.”
“Công chúa điện hạ vẫn nên mau chóng về đi, tránh cho việc nửa đêm ngươi xông vào phủ của ta bị truyền ra ngoài, người khác sẽ nói Công chúa ngươi không đứng đắn, danh tiếng của Công chúa cũng mất hết... Ngươi cảm thấy bệ hạ có trách tội không?” Thẩm Hàn Thu hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Vũ ở trong không gian cười thành tiếng. Không đứng đắn, hủy hoại danh tiếng. Lời này đúng là thần rồi! Con người Thẩm Hàn Thu nhìn thì như cái hũ nút, không ngờ miệng cũng khá đâm chọc. Nàng tỏ ý rất tán thưởng. Ít nhất, chọc được đến chỗ đau của Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành tối sầm mặt, rất là ấm ức, nhưng vừa nãy mới bị Thẩm Hàn Thu động tay, khiến hắn ta có hơi sợ, lúc này chỉ đành chán nản rời đi.
Từ trước tới nay Vũ Văn Thành đều không phải người có khí phách gì. Cũng không biết Tiêu Vũ tiền nhiệm vừa ý Vũ Văn Thành ở điểm nào.
Nhưng xem ra Vũ Văn Thành của hôm nay vẫn coi như có tác dụng, Vũ Văn Thành nhận tội mưu hại Thẩm Hàn Thu, vậy nên Thẩm Hàn Thu cũng không ghi hận nàng nữa.
Hiểu lầm được gỡ bỏ thì dễ giải quyết rồi!
Nàng chỉ cần tìm một cơ hội hoàn hảo, đi thăm dò Thẩm Hàn Thu, thì sẽ biết Thẩm Hàn Thu đối với việc nàng còn sống có cách nhìn như thế nào.
Nếu như Thẩm Hàn Thu rất mong chờ nàng còn sống, thậm chí còn muốn đi theo nàng. Vậy chẳng phải là chuyện cực kỳ tốt sao?
Vả lại nhìn dáng vẻ này của Thẩm Hàn Thu, chắc là định quyết liệt với Vũ Văn gia rồi. Hy vọng Thẩm Hàn Thu có thể đưa ra phán đoán chính xác!
Tiêu Vũ tràn đầy mong chờ, vẻ mặt yêu quý thông qua không gian nhìn Thẩm Hàn Thu. Có lẽ Thẩm Hàn Thu cũng không ngờ tới, vậy mà Tiêu Vũ lại dùng vẻ mặt này để nhìn hắn ta.
Tiêu Vũ lại cảm thấy chẳng có gì không ổn. Người làm lãnh đạo, yêu dân như con cũng không có gì sai, đúng không?
Sau khi Vũ Văn Thành rời đi, Triệu Kiếm lo lắng nói: “Đại nhân, ngài nói xem nếu như Vũ Văn Thành không sợ chết, nhất định phải chọn ngài làm Phò mã thì làm sao đây?”
Lời này của Triệu Kiếm vừa nói ra. Sắc mặt của Thẩm Hàn Thu đã lạnh xuống, trong mắt mang theo vài phần ác ý: “Nếu như ta làm Phò mã, vậy thì ngươi chính là sai vặt gả theo của ta, sau này phải làm thông phòng của Vũ Văn Thành.”
Triệu Kiếm: “...”
Lúc này cả người Triệu Kiếm thấy không ổn. Hắn ta biết lời này của mình không xuôi tai, nhưng đại nhân cũng không thể dọa hắn ta như vậy chứ? Cứ nghĩ đến việc sau này hắn ta phải hầu hạ Vũ Văn Thành là Triệu Kiếm cảm thấy thà rút đao tự hoạn, vào cung làm thái giám còn hơn!
Ta cũng không tạo nên nghiệt này mà!
Thẩm Hàn Thu thấy dáng vẻ trợn mắt há mồm của Triệu Kiếm, dường như có chút lương tâm trỗi dậy, nói một câu: “Yên tâm, cho dù thực sự có ngày ấy, ta cũng sẽ làm người góa vợ.”
Triệu Kiếm hiểu rồi. Đại nhân nhà mình định đánh chết Vũ Văn Thành.
“Đại nhân, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Triệu Kiếm cũng không tức giận vì chuyện khi nãy, rất nhanh đã xốc lại tinh thần.
Thẩm Hàn nói: “Phục quốc!”
Triệu Kiếm giật mình: “Hả?”
Thẩm Hàn Thu lạnh giọng nói: “Mặc kệ Công chúa còn sống hay không, vị trí Công chúa này ta đều sẽ giúp nàng lấy về, đây là thứ ta nợ nàng!”
Triệu Kiếm run rẩy một chốc: “Nhưng đây là tội lớn xét nhà diệt tộc đấy! Đây là mưu phản mà!”
Thẩm Hàn Thu hỏi lại: “Mưu phản? Ai mưu phản?”
“Huống chi, cũng không phải là chưa từng làm chuyện này.” Thẩm Hàn Thu cười lạnh nói.
Khi Thẩm Hàn Thu biết có thể bản thân đã hiểu lầm Tiêu Vũ, cả thế giới đã sụp đổ. Con người hắn ta như sống trong phế tích, đã không còn tín niệm để sống tiếp.