.
Chương 502: Từ Quan
Lúc này, Tiêu Vũ đã quay về trong không gian rồi.
Về phía máy bay không người lái, nàng cũng tắt bóng đèn, cất đi.
Sau khi Vũ Văn Phong tận mắt nhìn thấy tinh tượng thì có một đêm mất ngủ.
Sáng ngày hôm sau.
Tảo triều.
Vũ Văn Thành cũng tới.
Vũ Văn Phong nhìn thấy người này, trong lòng bỗng phát bực: “Ngươi đã là Công chúa rồi, đây không phải nơi ngươi nên đến!”
“Phụ hoàng, hôm nay ta đến không phải chuyện của triều đình, mà ta muốn xin ngài một người!”
“Ai?”
“Ta muốn Thẩm Hàn Thu!” Khi Vũ Văn Thành nói, ánh mắt hắn ta dừng trên người Thẩm Hàn Thu.
Thẩm Hàn Thi chỉ cảm thấy trên người mình dính nhớp vô cùng.
Thân là một nam nhân, lại bị người này bám lấy, có thể tưởng tượng được là tâm trạng như thế nào rồi đó.
Đúng vào lúc này.
Vũ Văn Phong cười lạnh một tiếng: “Nói ngươi là tai tinh quả nhiên không sai, không biết đường ở trong phủ kiểm điểm lại bản thân cho tử tế, còn còn dám trêu chọc lương thần!”
“Người đâu! Đưa tên tai tinh này vào đại lao! Chọn ngày...”
Vũ Văn Phong vốn định nói chọn ngày xử trảm.
Nhưng hổ dữ không ăn thịt con.
Ít nhất, hiện nay ông ta không hạ được quyết tâm này.
Thế nên cuối cùng, Vũ Văn Phong quyết định: “Người đâu, đày Vũ Văn Thành đến Ninh Nam!”
Tiêu Vũ vốn định kiếm chút phiền phức cho Vũ Văn Thành, nhưng không ngờ được Chân Pháp đạo trưởng lừa dối quá thành công. Trái tim của Vũ Văn Phong cũng quá sắt đá, không ngờ lại thẳng tay lưu đày Vũ Văn Thành đến Ninh Nam.
Đối với Vũ Văn Phong mà nói, hiện nay Ninh Nam tồn tại y như một nơi thu hồi rác vậy.
Chỉ cần là người Vũ Văn Phong không muốn nhìn thấy, ông ta đều đưa tới Ninh Nam.
Dù sao đi nữa đưa qua đấy cũng là tự sinh tự diệt.
Ông ta cũng muốn trực tiếp giết người lắm, nhưng làm như vậy há chẳng phải cái danh tàn bạo sẽ ốp lên người hay sao?
Ngôi vị Hoàng đế này của Vũ Văn Phong cũng không vinh dự gì, thế nên ông ta rất để ý đến danh tiếng của mình.
Người mà mình không giết được, vậy đưa đến Ninh Nam hết đi.
Vũ Văn Thành nhìn Vũ Văn Phong ở trước mắt bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Phụ hoàng, ngài nói cái gì vậy?”
Vũ Văn Phong cười lạnh: “Còn muốn trẫm lặp lại một lần nữa sao?”
“Vũ Văn Thành chính là tai tinh, nếu như để ở hoàng thành sẽ tổn hại đến quốc thể, đương nhiên phải bị lưu đày!” Vũ Văn Phong cười lạnh nói.
“Cái gì? Tai tinh?”
“Tai tinh không phải Tiêu Vũ kia sao?”
“Tiêu Vũ có là tai tinh cũng không thể gây nổi họa cho hiện tại!”
“Theo ta thấy, hắn ta giống tai tinh hơn...”
“Tiêu Vũ kia vừa đính hôn với hắn ta thì Tiêu thị vong quốc.”
“Sau đó hắn ta làm Thái tử, thì trời giáng dị tượng.”
“Lại chẳng...”
Trước kia, Vũ Văn Thành đắc tội không ít người trên triều đình. Lúc này, mọi người nhìn Vũ Văn Thành rồi bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
Vũ Văn Phong thấy mọi người không có ý phản đối, lập tức nói: “Còn ngây ra đó làm gì!”
“Thẩm Hàn Thu! Chuyện này giao cho ngươi đi làm, ngươi phụ trách áp giải nó đến Ninh Nam!”
Thẩm Hàn Thu vội đáp: “Thần lĩnh mệnh.”
Thẩm Hàn Thu rất ghét Vũ Văn Thành, không muốn nhìn thấy hắn ta. Nhưng thánh chỉ đã hạ, không thể trái lời.
Ít nhất, ở trước mặt không thể chống đối. Hắn ta cần ngủ đông, phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể làm tốt mọi việc.
Hơn nữa, trên đường áp giải Vũ Văn Thành đến Ninh Nam, nhất định hắn ta sẽ cho Vũ Văn Thành nếm thử mùi vị khổ sở của nhân gian.
Để an ủi vong linh Công chúa trên trời.
Hạnh phúc đến quá đột nhiên.
Vũ Văn Thành muốn lấy được Thẩm Hàn Thu từ trong tay Vũ Văn Phong ư? Hắn ta có được rồi đấy, nhưng mà hắn ta biến thành tù nhân tiếp theo mà Thẩm Hàn Thu phụ trách áp giải.
Hướng gió trên triều đình, thay đổi trong nháy mắt.
Ai có thể ngờ được, nhi tử mà Vũ Văn Phong thấy hài lòng nhất khi trước, nay lại rơi vào bước đường này.
Trong lúc nhất thời, trên dưới triều đình có không ít người hoang mang.
Lập tức có người nhắc: “Bệ hạ, gần đây sức khỏe của thần không tốt, muốn cáo lão hồi hương, mong bệ hạ phê chuẩn.”
Ở trên triều đình không được phát bổng lộc, dưới thì không thu được lợi ích. Làm quan còn nguy hiểm đến tính mạng.
Ai mà thèm làm chứ?
Làm thuê cho lão bản còn có lương đó!
Đây là lần đầu tiên có nguyên lão triều đình tự nhắc đến việc cáo lão hồi hương.
Vũ Văn Phong thuận miệng nói: “Chuẩn.”
Thấy Vũ Văn Phong dễ nói chuyện như vậy, nhất thời lại có vài người nhắc đến việc từ quan. Mới bắt đầu, Vũ Văn Phong đồng ý rất thoải mái, nhưng chẳng bao lâu sau, Vũ Văn Phong phát hiện, người trong triều mình càng ngày càng ít.