Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 504 - Chương 504: Bệ Hạ, Rốt Cuộc Thì Thần Thiếp Đã Làm Sai Chuyện Gì

. Chương 504: Bệ Hạ, Rốt Cuộc Thì Thần Thiếp Đã Làm Sai Chuyện Gì
Vũ Văn Phong vô cảm, ông ta đã không muốn nhìn thấy Văn Thanh Lan nữa rồi.

Văn Thanh Lan bò đến bên chân Vũ Văn Phong, đưa tay nắm lấy ống quần Vũ Văn Phong: “Bệ hạ! Bệ hạ, rốt cuộc thì thần thiếp đã làm sai chuyện gì?”

Đương nhiên Văn Thanh Lan không làm gì sai. Nhưng khi Vũ Văn Phong muốn xử lý Văn Thanh Lan, đến việc Văn Thanh Lan hít thở cũng là sai.

Vũ Văn Phong cho người lôi Văn Thanh Lan xuống, sau đó, Vũ Văn Phong căn dặn: “Người đâu, mang Văn Viễn Đạo vào cung cho trẫm!”

Trong cung có biến, rất nhanh đã truyền đến Văn phủ.

Văn Viễn Đạo nghe được tin tức, trong lòng bỗng có một dự cảm không lành, thế nên Văn Viễn Đạo không hề tiến cung, mà trực tiếp cưỡi ngựa ra khỏi thành.

Ông ta muốn đến phía tây Vị Hà, triệu tập quân đội của mình! Về phần Văn Thanh Lan? Nay Văn Viễn Đạo cũng không quan tâm được nhiều đến vậy.

Trong cung, Vũ Văn Phong mãi không đợi được Văn Viễn Đạo, ông ta cho người đi hỏi, người Văn phủ nói Văn Viễn Đạo bệnh rồi. Đợi đến khi phái người xông vào, lúc này mới phát hiện Văn Viễn Đạo đã chạy rồi.

Vũ Văn Phong nổi cơn tam bành, vốn ông ta đã tin lời của Chân Pháp đạo trưởng, nay lại thấy Văn Viễn Đạo bỏ chạy, đương nhiên ông ta càng cảm thấy, có khả năng Văn Viễn Đạo là một người khác ứng với đế tinh kia.

Vậy là muốn tranh giành giang sơn với mình! Vũ Văn Phong lập tức phái người chặn đường ông ta.

Nhưng Văn Viễn Đạo đã chuẩn bị từ sớm, tìm vô số thế thân để thu hút sự chú ý. Về phía ông ta? Thì dốc hết sức lực trốn khỏi truy bắt, âm thầm trốn đi.

Tiêu Vũ dựa vào sức của một mình mình, náo loạn cả Thịnh Kinh khiến người ngã ngựa đổ.

Còn về bản thân nàng lúc này? Đã chuẩn bị quay về Ninh Nam rồi. Trước khi Tiêu Vũ rời đi, nàng còn định nói một tiếng với Ngụy Ngọc Lâm.

Lúc này, trong noãn các của Ngụy Vương phủ.

Ngụy Ngọc Lâm dựa trên nhuyễn tháp, bên cạnh đốt lò sưởi, hắn dùng ánh mắt lười biếng nhìn Tiêu Vũ: “Thế nên, ngươi sắp đi rồi sao?”

Tiêu Vũ gật đầu: “Đúng thế, ta phải về Ninh Nam rồi.”

Ngụy Ngọc Lâm khẽ cúi mắt, sau đó bắt đầu ho. Ho đến mức thở không ra hơi, nhìn có vẻ vô cùng tiều tụy.

Tiêu Vũ cau mày, Ngụy Ngọc Lâm vẫn còn ho? Khoảng thời gian qua mình vẫn luôn cho Ngụy Ngọc Lâm dùng nước linh tuyền mà. Cho dù trong người Ngụy Ngọc Lâm có gốc bệnh cũng phải khỏe tương đối rồi chứ. Không phải giả vờ đó chứ?

Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm, rồi nói: “Sức khỏe của Ngụy Vương điện hạ vẫn không tốt sao?”

Ngụy Ngọc Lâm đáp: “Ta vừa nghe thấy ngươi sắp đi thì có hơi đau lòng, ngươi đừng lo lắng, đây là bệnh cũ mà thôi.”

Tiêu Vũ nghe đến đây, nói luôn: “Vậy ngươi nhất định phải giữ sức khỏe nhé! Nếu như cứ như vậy mãi, sau này sao lấy được tức phụ?”

Tiêu Vũ nói xong rồi lại bổ sung: “Dù sao thì các cô nương đều thích người có cơ thể cường tráng.”

Nói xong, Tiêu Vũ liếc mắt nhìn bên ngoài cửa một cái: “Đúng, kiểu giống như Thiết Sơn ấy.”

Ngụy Ngọc Lâm cạn lời.

Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ: “Vậy nên, Công chúa điện hạ cũng thích kiểu vậy?”

Tiêu Vũ nói: “Ta đã nói rồi, bản thân ta muốn làm quân vương cô độc, nhưng mà... nếu như nhất định phải khiến ta chọn, vậy chắc chắn ta sẽ tìm kiểu nam nhân cả người toàn cơ bắp!”

Tiêu Vũ cũng là đang uyển chuyển từ chối Ngụy Ngọc Lâm một chút. Ngụ ý rằng, ngươi xem, không phải ngươi không đủ tốt, chỉ là ngươi không phải kiểu mà ta thích.

Ngụy Ngọc Lâm ngồi thẳng người, cả người có vẻ thiếu đi vài phần mĩ nhân bệnh tật so với lúc nãy, hắn nhìn Tiêu Vũ: “Lần này Công chúa đi, bao giờ mới quay lại?”

Tiêu Vũ hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Ngụy Ngọc Lâm nói: “Là thế này, tết năm nay, ta muốn đi bái tế tiên hoàng, ta muốn bảo Công chúa đi cùng với ta...”

“Đương nhiên, nếu như Công chúa không tiện thì thôi vậy.” Ngụy Ngọc Lâm nói tiếp.

Trong lòng Tiêu Vũ thầm tính, từ giờ đến tết còn chưa tới hai tháng. Nếu như bản thân thúc ngựa chạy nhanh lăn qua lộn lại, không ngủ không nghỉ mới có thể lại về đến Thịnh Kinh. Ngụy Ngọc Lâm đưa ra yêu cầu như vậy, cứ như là biết bí mật của mình vậy.

Tiêu Vũ mở miệng thăm dò: “Vậy là điện hạ làm khó ta rồi, sao ta có thể đi tới đi lui nhanh như vậy?”

Ngụy Ngọc Lâm ngậm cười nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa điện hạ, không phải túi Càn Khôn Lưỡng Cực đang ở trong tay ngươi sao?”

Tiêu Vũ bỗng sửng sốt.
Bình Luận (0)
Comment